Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả !

Chương 35: Chương 35




"Suốt đời suốt kiếp....." Hồ Quân nói ra mấy chữ này, xác thực đánh trúng điểm yếu của Tây Tử. Phụ nữ dù có kiên cường cũng đều hướng tới suốt đời suốt kiếp, ai cũng không ngoại lệ, huống chi Tây Tử.....

Ánh sáng đèn đường mờ mịt cùng với đám mây ngũ sắc mập mờ trên đường, xen lẫn nhau chiếu lên gương mặt Hồ Quân, ánh sáng khắc họa hình dáng anh rõ ràng khác thường. Người đàn ông này thực sự rất tự nhiên, mặc dù giọng điệu vẫn như cũ có vài phần trêu chọc theo thói quen nhưng Tây Tử tin tưởng, mấy câu nói đó xuất phát từ nội tâm anh, anh thật sự muốn cùng mình suốt đời suốt kiếp.

Hồ Quân nhẹ nhàng nở nụ cười: "Cô bé ngốc....."

Tay nâng mặt cô, cúi đầu, một nụ hôn rơi xuống. Nụ hôn của anh rất nhẹ, cực kỳ triền miên, khác hoàn toàn đêm qua khiến Tây Tử cảm giác bản thân giống như một món đồ dễ vỡ, anh hết sức cẩn thận quý trọng.

Tây Tử không kìm lòng được đưa tay vòng quanh cổ anh, cô vòng tay rất chặt, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, vụng về đáp lại anh....Lần đầu tiên Hồ Quân hôn Tây Tử, lúc đó cô cũng chỉ bị động tiếp nhận, tối hôm qua mặc dù phối hợp, nhưng việc này cần kỹ xảo và linh cảm gì đó. Mà Tây Tử lúc này, đột nhiên giống như ....., mặc dù còn có vài phần vụng về, loại vụng về này đúng là khiến đàn ông động lòng.

Hai người hôn kéo dài không dứt, không biết qua bao lâu, Hồ Quân mới buông Tây Tử ra, môi rời khỏi, trán vẫn dán lên trán Tây Tử như cũ. Môi cô hơi hồng hồng sưng lên, nước bóng trong suốt, nhìn qua rất ngon miệng. Mà khuôn mặt của cô còn đỏ bừng, dưới ánh đèn nhuộm càng trở nên vàng quyến rũ hiếm thấy, cực kỳ mê người.

Người khác Hồ Quân không biết, nhưng cô bé này hiện tại bộ dáng nhỏ nhắn, thực sự mê hoặc chết Hồ Quân. Hồ Quân giật mình cảm thấy, bản thân ba mươi năm nay, dường như đều sống uổng phí, qua lại với nhiều phụ nữ như vậy, tới cuối cùng, xem ra đều không bằng một sợi tóc của cô bé này.

Hồ Quân yêu thích không buông tay lại hôn cô vài cái: "Về nhà đi!" tiếng của anh trầm thấp, rõ ràng mang theo dấu vết tình cảm mãnh liệt.Tây Tử nghe thấy mặt càng hồng, càng nóng hơn. Cô đẩy anh ra, sờ sờ mặt đứng lên, bước nhanh tới xe đậu ven đường, mở cửa lên xe, một loạt động tác huấn luyện nghiêm chỉnh.

Hồ Quân ngạc nhiên nửa ngày, cúi đầu bật cười. Hồ Quân chậm rãi đứng lên, đi đến, lên xe, nghiêng đầu nhìn bà xã của anh, quả nhiên, cô gái bé nhỏ nghiêng đầu nhìn cửa sổ, anh lên xe, cô ấy không quay đầu lấy một lần, tự lừa dối mình khá đáng yêu.

Không biết, cửa kính xe thủy tinh sớm chiếu lên gương mặt đỏ rực của cô rất rõ ràng. Hồ Quân cười nhẹ hai tiếng, giúp cô thắt dây an toàn, môi lướt qua chiếc cổ non mềm của bà xã nhà mình lại không nhịn được cắn một cái.

Tây Tử đẩy bả vai anh: "Sắc lang…”

Hồ Quân vui vẻ: “Trước mặt bà xã của mình, anh vẫn là sắc lang!" nói xong, cúi đầu để sát bên tai Tây Tử nhỏ giọng nói: “Hôm qua trong phòng vệ sinh, vẫn là chính em phóng túng......"

Anh chưa nói dứt lời, Tây Tử khẽ vươn tay che miệng của anh: "Anh lại nói bậy......."

Hồ Quân chỉ ưm hai tiếng, vội vã giơ hai tay lên cầu xin tha thứ, Tây Tử buông tay anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng chỉ tay về phía trước: “Mau lên, lái xe về nha!"

"Được thôi,! Tiểu nhân xin tuân theo chỉ đạo!" Dáng vẻ lắm điều, Tây Tử không khỏi nở nụ cười hì hì.

Vui vẻ là được, Hồ Quân không yêu cầu cao. Anh phát hiện chỉ cần bà xã nhà mình vui, trong lòng anh cũng giống như nở hoa thật đẹp không nói ra.

Khởi động khởi động xe, bỗng nhiên Hồ Quân nhìn ghế dựa hàng dào bên đường, nở nụ cười: “Bà xã, em xem chúng ta có nên mang ghế dựa này về làm kỷ niệm hay không. Cuối cùng anh cũng nhận thấy vừa rồi hình như là nụ hôn đầu tiên của hai chúng ta."

Tây Tử liếc mắt nhìn anh, tức giận châm chọc: “Nụ hôn đầu? Vậy có lẽ nụ hôn đầu của anh cũng phải xấp xỉ một nghìn cái!" Vào cửa Tây Tử theo thói quen đi đến phòng mình, đóng cửa lại, Hồ Quân không khỏi dở khóc dở cười, hôm qua và hôm nay đều là chơi đùa, cũng đã như vậy, còn muốn phân giường ngủ với anh, không có cửa đâu.

Kỳ thực Tây Tử không phải cố ý, là thói quen, vào phòng, một bên cởi quần áo, một bên đi tới phòng vệ sinh, đi đến cửa phòng vệ sinh, quần áo cũng gần cởi hết, vặn nước kéo rèm tắm, nước ấm vừa rơi xuống trên người, soàn soạt một tiếng, rèm bị kéo ra, Tây Tử theo bẳn năng bảo vệ ngực mình.

Trái lại Hồ Quân không nghĩ tới, vợ anh gọn gàng chỉnh tề, anh theo sát phía sau đi vào, vợ anh đã nhẵn bóng, Hồ Quân vừa mới được trải nghiệm, nào ngăn được vợ anh hấp dẫn trực tiếp như vậy, dù sao hiện tại là danh chính ngôn thuận, kìm nén không có lợi cho bản thân.

Tây Tử vừa mới phục hồi tinh thần, đã bị Hồ Quân vác lên vai, Tây Tử a một tiếng hổn hển quát: “Hồ Quân, anh làm gì? Em còn chưa tắm đâu?"

"Tắm rửa cái gì, trước tiên làm xong chính sự đã, chồng em sẽ giúp em tắm rửa......"

Hồ Quân rất không thích phòng này, mấy buổi tối, anh ở ngay ngoài cửa, hận không thể đạp cửa, đến mức xoay quanh năm tích góp sáu chịu đựng. Vợ anh ở ngay trong nhà ngáy o o, hiện giờ khó khăn lắm mới chỉnh đốn cho việc này trở thành sự thật, về sau phải khóa phòng này lại, quá cản trở vợ chồng anh hòa hợp, không thuận tiện cho việc bồi dưỡng tình cảm nồng nàn và sinh hoạt hài hòa.

Hồ Quân khiêng vợ mình ra cửa, đóng cửa, khóa lại, trực tiếp đi vào phòng ngủ chính, đặt vợ lên giường. Không đợi Tây Tử đứng lên Hồ Quân đã đè ép xuống, cởi cúc áo, gỡ dây lưng, hết sức nhanh nhẹn, chưa đến một phút đồng hồ trên người đã trống trơn rồi.

Tây Tử khá tức giận, nửa người dưới của tên khốn này đúng là động vật, vừa vào cửa sẽ không làm chuyện gì khác. Tây Tử đưa tay đẩy mặt anh ra, Hồ Quân khẽ ngăn cản, tiện thể túm chặt tay Tây Tử, Tây Tử nằm ngửa thành tư thế nằm úp sấp.

Hồ Quân cười hắc hắc, nhanh chóng dán người lên lưng vợ anh, để sát lỗ tai cô thấp giọng xấu xa nói: "Chồng đã hiểu, thì ra bà xã của anh thích tư thế từ phía sau....."

Tây Tử thật không nghĩ tới, Hồ Quân tóm cô đến, cô không phòng bị lại bị anh chiếm tiện nghi, lòng hiếu thắng trỗi dậy, hai tay nhanh chóng vòng chặt, vòng tay tới dưới nách Hồ Quân, hơi dùng sức......

Vừa rồi Hồ Quân chính là thuận thế mà làm, đúng là tình thú, vậy mà vợ anh đánh thật. Lực đạo này, góc độ này, hoàn hảo gây khó dễ đúng chỗ. Hồ Quân ai ôi một tiếng, anh đã bị cô dâu của mình trức tiếp đạp ngã văng xa xa. Hồ Quân nằm trên đất hừ hừ, trong lòng không ngừng thấy may mắn, may mà thảm trong nhà rất dày, nếu không thì lần này không chừng thắt lưng của anh cũng biến thành hai đoạn rồi.

Cô bé này thật không biết chừng mực, Hồ Quân tức giận, người nói hai vợ chồng trên giường là tình thú, ác như vậy sao. Giỏi lắm, đối xử giống như gặp phải kẻ bắt cóc, trong đầu tức giận, đơn giản là nằm bất động trên mặt đất.

Tây Tử chỉ hơi giận, như mà chung quy vẫn là do anh bổ nhào tới, động tác vừa rồi cũng là làm theo bản năng, không nghĩ tới thực sự đá văng Hồ Quân ra ngoài. Nhìn Hồ Quân đánh nhau cùng với Phạm Lý, thân thủ người này không được tốt. Dù sao cũng chỉ được rèn luyện sơ sài, còn có tuổi tác, nói như thế nào cũng đã hơn ba mươi, mà tay chân thật không giống với năm hai mươi, lần này ngã văng xa ra ngoài, thực sự sợ anh.....

Hơn nữa hiện tại anh có vẻ như vẫn nằm một chỗ không nhúc nhích, Tây Tử đi đến ngồi xuống, muốn nhìn kĩ xem có phải Hồ Quân giả vờ không. Nhưng liếc mắt một cái không khỏi đỏ mặt quay đầu đi. Hai người là vợ chồng thân mật, nhưng thực sự cô chưa từng thấy qua dáng vẻ Hồ Quân như vậy. Anh nằm thẳng tắp trên mặt đất, không chỉ là trần truồng, ở giữa còn có một cây cột chống trời, Tây Tử muốn không chú ý cũng khó mà làm được.

"Hồ Quân, anh không sao chứ? Hồ Quân......"

Tây Tử xoay mặt gọi hai tiếng, Hồ Quân bên kia giống như chết, vẫn không nhúc nhích, từ đầu đến cuối không hề mở miệng. Tây Tử hơi lưỡng lự, kéo chăn đơn vây quanh người, xuống giường, từ từ đi đến. Lần này đá văng thật sự rất xa, đến sát cửa sổ bên này, Hồ Quân nằm ngay phía dưới bức rèm cửa sổ, trong phòng không bật đèn, cũng không tối lắm. Bức rèm nặng nề bên trong không được kéo lên, ngay cả bên ngoài là một một lớp rèm lụa trắng mỏng.

Tây Tử đi đến, cúi đầu nhìn lướt qua, Hồ Quân nhắm mắt. Tây Tử rất rõ lần này cho dù có chút nặng tay, cũng không đến mức ngã chết anh, bởi vậy, người này khẳng định là giả vờ. Tây Tử nhấc chân đá anh hai cái: “Hồ Quân, anh không đứng dậy sao? Anh còn không đứng dậy thì em đi đây......"

Hồ Quân khẽ mở mắt ra, tức giận liếc cô một cái rồi lại nhắm mắt: "Ai u, eo của anh, bà xã, em thật không có một chút tình cảm nào! Chúng ta là vợ chồng, không phải kẻ thù, em phải ra tay với anh nặng như vậy sao?"

Tây Tử vô tội trừng mắt nhìn anh: "Ai bảo anh vừa đến là làm chuyện đó."

Hồ Quân xích một tiếng cười vui vẻ: "Anh vừa mới kết hôn, như vậy mới là bình thường. Chẳng lẽ em muốn gả cho một người liệt dương, không thể phát tiết mới thoải mái sao. Bà xã, anh đau lưng, đạp thật tàn nhẫn, em đỡ anh dậy! Yên tâm đi! Em làm một trận như vậy, ông xa em tối nay có muốn cũng không được, phải nghỉ ngơi lấy lại sức!"

Trong lòng Tây Tử cảm thấy áy náy, một tay túm chăn đơn trước ngực, cúi người, dùng một tay kia đỡ anh, mới vừa cúi người, đã bị Hồ Quân ôm lấy, nghiêng người, bị anh đặt ở dưới thân.......

Hồ Quân ba chân bốn cẳng, đem chăn đơn trên người vợ ra, vứt sang một bên với tay không tới, nắm chặt hai cánh tay của cô vợ, nâng lên, giương cao, kéo dây lưng của chính mình rồi ném thật mạnh.

Tây Tử vùng vẫy vài cái: "Hồ Quân anh điên rồi, anh buông ra, anh thả ra, hu hu hu....."

Phía dưới bị Hồ Quân trực tiếp chặn ‘miệng’ rộng, gập chân, công kích, thẳng tiến......Một loạt động tác nhanh nhẹn dị thường, căn bản không cho Tây Tử thời gian phản kháng, trực tiếp đem cô trôi dạt vào trong biển tình cảm mãnh liệt........

Thở gấp không đồng đều, thở dài rên rỉ bay bổng mơ hồ, còn có tiếng kêu chợt cao chợt thấp, xen kẽ lời nói âu yếm trầm thấp, tâm hồn hòa làm một, đây là tình ý động lòng người, vui vẻ cực hạn. Tất cả nam nữ phàm tục đều không bỏ được dục vọng, tình sinh dục, vì ham muốn tình, lại vì tình đến yêu, những thứ này nam nữ đều đã từng trải qua mới tính là tu thành chính quả. Quả đây chính là tình yêu, có thể làm cho người không rời bỏ tình yêu suốt đời suốt kiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.