Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả !

Chương 8: Chương 8




“Hồ Quân?”

Ba Tây Tử nghe anh nhiệt tình tự giới thiệu xong, mới phản ứng lại: “Cậu không phải là Tôn Phong à?”

Nhớ ra thì quá muộn màng, hình như đối tượng con mình xem mắt là một luật sư, không phải là cảnh sát, lầm. . . . Hồ Quân liếc mắt nhìn vẻ mặt yên tâm của Tây Tử, ánh mắt lóe lên:

“Chú, cháu và Tây Tử là đồng nghiệp, chúng cháu. . . .”

Nói tới chỗ này, cố ý dừng lại một chút, Tây Tử trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào anh. Anh ta dừng lại như vậy rõ ràng sẽ khiến người khác hiểu lầm và có vẻ mờ ám không đáng có, vội vàng giải thích:

“Ba, con với anh ta không có. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, Hồ phu nhân đã đi tới đây, nở nụ cười hiền lành hết sức hài lòng, chào ba Tây Tử, “Chào ngài, tôi là mẹ Hồ Quân. . . . .”

Hồ phu nhân vừa nhận điện thoại mới biết, cô gái mình vừa mắt này không phải đúng người, nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là… con trai và cô gái này rất xứng đôi, hơn nữa hình như nó cũng rất vừa ý.

Hồ phu nhân không nhớ rõ đã cho con trai đi xem mắt bao nhiêu lần nữa, nhưng chưa bao giờ suôn sẻ như thế này. Hơn nữa con trai do mình sinh ra, không để ý tới chuyện tại sao hai người này lại biết nhau, nhưng bà dám chắc con trai mình đối xử với cô gái này rất khác.

Mà cô gái này còn có thể quản thúc con trai, lần đầu gặp mà trong lòng Hồ phu nhân đã nắm chắc. Hiếm hoi lắm mới thể gặp được cô gái vừa ý như vậy, Hồ phu nhân làm sao có thể bỏ qua được. Dù thế nào đi nữa, cũng phải khiến ngựa hoang Hồ Quân có một cái dây cương thật bền chắc, bà đã chọn người này là vợ con mình rồi.

Xác định chủ ý, Hồ phu nhân không thèm để ý xem có thích hợp hay không, nhúng tay vào luôn. Ông bố nóng nòng gả con gái gặp được Hồ phu nhân hy vọng con trai cưới vợ để sớm có cháu đến mức loạn xị, vô cùng ăn nhịp với nhau.

Cộng thêm bên cạnh còn có Hồ Quân khốn kiếp thích hành hạ người khác dù không có lợi gì cho mình, không muốn thấy người khác vui sướng, quả thực đã thành tổ hợp tốt nhất. Ngồi ở ghế VIP trong Cẩm Giang, Tây Tử không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành như vậy.

Hai vị trưởng bối hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích, mới gặp đã thân, biến lần xem mắt bình thường nhất này thành cuộc gặp gỡ chính thức giữa hai nhà.

Tây Tử vô cùng khó chịu. Ba cô cố hết sức gả cô cho một gã nghèo cha mẹ đều mất mà, những điều kiện này hoàn toàn không phù hợp với Hồ Quân, hơn nữa ba cô và mẹ Hồ Quân hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ của cô và Hồ Quân, một lòng muốn ghép đôi hai người.

Tây Tử liếc nhìn Hồ Quân bên cạnh, nhìn thẳng vào ánh mắt như lưu manh của anh ta, Tây Tử hơi nghiêng người, khẽ nói: “Cục phó Hồ, chuyện này lớn rồi, tôi thấy kết cục không hay đâu. Nhìn ý của mẹ anh thế này, chẳng lẽ anh thật sự muốn cưới tôi?”

Hồ Quân vui vẻ nhếch mày, cũng nghiêng đầu tiến tới bên tai cô, nói: “Sao vậy? Tôi còn không sợ cưới, cô còn sợ gả ư?”

Tây Tử thua người không thua trận, cắn răng cười, nhưng có phần hơi khiếp sợ: “Anh dám cưới, tôi dám gả.”

“Ngài xem, hai đứa chúng nó rõ ràng đã yêu nhau từ trước rồi, lại gạt người làm cha mẹ như chúng ta. Con cái bây giờ lớn rồi, càng làm cho người ta bận tâm.”

Hồ phu nhân hài lòng liếc mắt nhìn Tây Tử và Hồ Quân ở phía đối diện, ánh mắt lóe sáng, như đang nhìn thấy cháu mình vẫy gọi, hốc mắt ba Tây Tử cũng nóng lên, dòng lệ tuôn trào.

Đừng nói Hồ phu nhân, Tây Tử còn giật mình, vội vàng cầm khăn trên bàn, đưa cho ba lau nước mắt: “A, ba làm sao vậy?”

Ánh mắt của ông bố tài phiệt mang vẻ lưu luyến! Nhìn Tây Tử mà lòng ê ẩm, hốc mắt lại nóng lên:

“Con à, ba mong đợi con có thể gả cho một người tốt, dù sao mẹ con mất sớm, nuôi con từ bé đến lớn, chăm bẵm từng li từng tí mới nuôi lớn đến như vậy, sao có thể rời xa người cha này chứ. Lúc đi thi đại học, dù thế nào con cũng phải thi ở đó, ba cũng theo con. Mong đợi con tốt nghiệp đại học về với ông bà, nhưng con lại đi lính. Đi lính thì đi lính, ba biết, con gái của ba một khi đã quyết định thì không thể thay đổi. . . . .”

Ba Tây Tử nói từ năm trăm năm trước tới năm trăm năm sau, Tây Tử nằm trên đầu gối ba mình khóc lóc:

“Ba đừng buồn, ba nói thế nào thì thế đó, con nghe ba hết.” (Chic: Một con thỏ sập bẫy ~~~~)

Được, ông bố tài phiệt chỉ chờ những lời này. Con gái do một tay ông nuôi lớn, tính tình không ai rõ hơn ông, hơn nữa ông bố tài phiệt cũng không khờ, là người vô cùng khôn khéo. Nếu không, cũng không thể từ một người đào mỏ trở thành địa chủ như hôm nay.

Đừng nhìn ba Tây Tử không biết mấy chữ, không có văn hóa, thật ra là một người đàn ông có tình có nghĩa. Năm Tây Tử gần một tuổi, mẹ Tây Tử bị bệnh qua đời, lúc ấy có người khuyên ông, hãy nhìn lại mình, nhìn con gái gào khóc đòi ăn, nên tìm một người phụ nữ có chồng mà cưới, cũng giống như một gia đình.

Nhưng ba Tây Tử không đồng ý, một thân một mình gà trống nuôi con. Về sau lại phát đạt, còn có không biết bao nhiêu người để ý, thậm chí còn có những người xấp xỉ tuổi con gái ông. Nhưng ba Tây Tử không thèm liếc mắt. Càng đừng nói đến tâm tư, lòng ông một nửa đã chết theo mẹ Tây Tử, còn lại một nửa đều dành cho hôn sự của con gái.

Ba Tây Tử yêu thương con gái, chỗ quê Tây Tử cũng coi như xa gần biết tiếng, đây chính là thương yêu từ tận đáy lòng. Tình cảm cha con ắt hẳn sẽ thân thiết hơn những cha con khác. Vào lúc này, ông bố tài phiệt than thở khóc lóc, thật sự khiến Tây Tử kinh hãi.

Ba cô rất hay lải nhải, nhưng chưa từng như hôm nay. Tây Tử cảm thấy từng câu của ba mình như những lời từ tâm khảm, tấm lòng chân thành ấy khiến cô cảm thấy mình vô cùng bất hiếu.

Hồ phu nhân không ngờ người đàn ông có vẻ thô kệch này lại là người giàu tình cảm như vậy, đừng nói tới những cái khác, nghe những lời ông nói, lòng Hồ phu nhân cũng ê ẩm nóng rát, chứ đừng nói Tây Tử.

Hồ Quân ở bên nghe vậy thì hơi sững sờ. Anh thật sự không lường trước được chuyện này, phải nói, Hồ Quân không ngờ hôm nay đi xem mắt có thể gặp được Tây Tử, mẹ anh còn vừa ý Tây Tử, cộng thêm người cha cực phẩm này của Tây Tử, chuyện này sẽ đi đến đâu, kết thúc thế nào, chính Hồ Quân cũng không biết, nhưng……

Hồ Quân liếc nhìn mặt Tây Tử. Bây giờ cô bé này thật sự khác một trời một vực so với bình thường, Anh chỉ thấy vẻ châm chọc, vẻ khinh thường trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đó, nhưng lại chưa thấy cô như thế này. Vành mắt hồng hồng, nước mắt long lanh, dáng vẻ nhu nhược mềm yếu, nhưng lại khiến Hồ Quân xúc động muốn ôm trọn cô vào lòng.

Hồ Quân lắc đầu, chợt nghe thấy thái hậu nhà anh lên tiếng:

“Ba Tây Tử, ngài yên tâm, tôi cũng có con gái, hai năm trước đã lấy chồng, tôi hiểu được tâm trạng của ông. Tôi bảo đảm, nhất định thương Tây Tử như thương con gái mình, ông yên tâm yên tâm. . . .”

Vành mắt ba Tây Tử hồng hồng, những nếp nhăn trên gương mặt ngăm đen càng hiện rõ, đặt tay Tây Tử vào tay Hồ phu nhân:

“Vậy tôi giao nó cho bà.” (Chic: Thêm một con thỏ sập bẫy ~~~~)

Cứ như ủy thác, tổng tham mưu Hồ đẩy cửa tiến vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời hơi giật mình. Lúc tổng tham mưu Hồ nhận được điện thoại của vợ mình, vẫn còn đang ở hội nghị thúc đẩy quân sự đối kháng tháng sau, hội nghị vừa kết thúc liền tới thẳng đây.

Ông vừa đến đã khiến ba Tây Tử sợ hết hồn, ba Tây Tử còn chưa phản ứng kịp, Tây Tử đã nhanh nhẹn đứng lên, nghiêm trang, giơ tay lên, thực hiện quân lễ tiêu chuẩn:

“Chào thủ trưởng.”

Động tác này của cô khiến không chỉ những người trong phòng, ngay cả tổng tham mưu Hồ cũng cười. Tổng tham mưu Hồ tuy nói là thủ trưởng chức vụ cao, nhưng cũng không phải một trưởng bối khó tính. Có điều mặc dù không khó tính, nhưng những người phụ nữ mà Hồ Quân chơi bời trước kia không vừa mắt ông, nhưng người trước mắt này, rất được.

Tổng tham mưu Hồ xuất thân nhà lính, đương nhiên có lòng thiên vị với những người đi lính. Hơn nữa, một cô bé trong veo như nước thế này, đừng nói không mặc quân trang, chỉ cần đứng nghiêm chào đơn giản như vậy, đã thể hiện rằng cô bé này rèn luyện mỗi ngày. Sống lưng thẳng, mắt nhìn thẳng, tư thế oai hùng hiên ngang, không nhăn nhó. Tổng giám đốc Hồ rất hài lòng, cực kỳ hài lòng với nàng dâu này.

Tổng tham mưu Hồ là thủ trưởng cấp cao cỡ nào, dĩ nhiên cũng không bị kiểu trình diện nhỏ như vậy làm khó, khoát tay như quân lễ, Hồ phu nhân cũng phì cười:

“Mấy người thật là lạ, sau này đều là người một nhà, gặp mặt đều như vậy sẽ làm người ta chết cười mất.”

Mặt Tây Tử hơi đỏ, giờ mới hiểu được người thủ trưởng cấp bậc thiếu tướng này chính là ba của tên Hồ Quân lưu manh kia. Hình như có nghe nói Hồ Quân có bối cảnh vững vàng, không ngờ rằng lại là lãnh đạo lớn như vậy, không khỏi có mấy phần lo lắng.

Lại nói, Hồ Quân rất giống ba anh, nhưng ba anh nghiêm túc hơn chút, chẳng qua thủ trưởng còn thuận mắt hơn Hồ Quân nhiều. Tây Tử cảm thấy, là thủ trưởng phải như ba của Hồ Quân này mới được.

Bữa cơm kéo rất dài, từ lúc bốn giờ cho đến tận tối. Thủ trưởng Hồ cực kỳ ôn hòa hiền lành hỏi Tây Tử vài chuyện nhỏ lúc mới làm lính, ngoài Tây Tử hơi mất tự nhiên, hai bên nói chuyện với nhau rất vừa ý.

Đi ra từ Cẩm Giang, hai bên đã quyết định hôn sự của Hồ Quân và Tây Tử, quả thực là sự kiện xem mắt quạ đen nhất trong lịch sử. Tổng tham mưu Hồ cho cảnh vệ và tài xế lái xe đưa Tây Tử và ba mình về, còn ông và phu nhân ngồi xe Hồ Quân về nhà.

Vừa lên xe, thái hậu đã hạ lệnh:

“Mẹ thích Tây Tử này. Mẹ và ba con bé đã bàn bạc ổn thỏa, tháng sau tổ chức.”

Hồ thủ trưởng cũng cau mày, nói:

"Ba không quan tâm đến những chuyện rối loạn trước kia của con, nhưng trước khi cưới, nhớ dọn dẹp sạch sẽ cho ba. Tây Tử là một cô bé tốt, ba không cho phép con bắt nạt con bé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.