Anh Đào Hổ Phách

Chương 29: Chương 29




Giờ toán tiếp theo, Lâm Kỳ Nhạc bị giáo viên kêu lên bảng làm bài.

Cô đi lên bục giảng, cầm phấn trên tay đọc đề bài rồi nhẹ nhàng viết công thức sang bên cạnh. Viên phấn miết từng nét hết mực nghiêm túc lên bảng đen.

Cô dạy toán đánh mắt nhìn một vòng quanh lớp học. Cô ấy bất ngờ phát hiện vị ngồi ở dãy bàn cuối cùng kia, người trước giờ chưa từng nghe mình giảng bài, bạn học Tưởng Kiều Tây, lúc này đột nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chú lên bảng.

“Tưởng Kiều Tây,” cô ấy cười nói: “Lên đây nào, thiên tài toán học của chúng ta, em hãy lên giải bài tập nâng cao này theo một phương pháp khác đi! Hãy viết ở bên cạnh Lâm Kỳ Nhạc!”

Mấy chục cái đầu cúi gằm xuống thầm thào với nhau, xì xà xì xào. Phí Lâm Cách ngồi bên cạnh cũng quay ngoắt đầu sang, thấy Tưởng Kiều Tây để tài liệu toán Olympic trên tay xuống, đứng dậy.

Cậu đi lên bục giảng, đứng bên cạnh Lâm Kỳ Nhạc, cao hơn Lâm Kỳ Nhạc mười mấy xăng ti mét. Cậu cầm viên phấn màu vàng trên khay, bắt đầu đặt tay viết những con số lên bảng.

Ở bên cạnh, viên phấn trên tay Lâm Kỳ Nhạc đang lướt thoăn thoắt bỗng gãy ngang vạch một đường trên bảng đen. Lâm Kỳ Nhạc vội vàng đưa mắt tìm đồ lau nhưng phát hiện nó nằm cách đó khá xa, còn cách một người. Lâm Kỳ Nhạc cũng không nhìn nam sinh bên cạnh, cô dùng tay lau đi con số nguệch ngoạc.

Lúc này, Tưởng Kiều Tây đã viết xong đáp án, cậu với tay lấy đồ lau bảng đặt vào giữa mình và Lâm Kỳ Nhạc rồi để phấn xuống đi về chỗ.

Sầm Tiểu Mạn ngồi bên dưới ngẩng đầu lên, khóe mắt xuôi theo mái tóc dài đang xõa bên tai nhìn bóng lưng Lâm Kỳ Nhạc rồi nhìn Tưởng Kiều Tây đang đi xuống.

Cô dạy toán nhịp phấn, đọc bài giải của Tưởng Kiều Tây. Cô ấy mỉm cười hài lòng, nhìn Lâm Kỳ Nhạc đang nhanh chóng viết các bước cuối cùng tính ra đáp án. Viết xong, Lâm Kỳ Nhạc đặt phấn xuống, lau tay rồi đi về chỗ.

Lâm Kỳ Nhạc vẫn bị tính sai một bước. Lúc chuông hết tiết vang lên, cô chạy lên nhờ cô giáo hướng dẫn lại những chỗ còn lấn cấn. Sau khi trở lại chỗ ngồi, cô quay xuống thảo luận với Dư Tiều. Dư Tiều ngồi ngay bàn phía sau, thoạt nhìn không giống như người học hành chăm chỉ, nhưng thành tích luôn nằm trong tốp mười của lớp, ngoại trừ môn văn điểm suýt soát, những môn khoa học tự nhiên đều cực kỳ lợi hại.

Hắn lấy cây bút trong tay Lâm Kỳ Nhạc, lười cầm quyển tập Lâm Kỳ Nhạc đưa, hắn viết thẳng cách giải lên mép tờ báo thể thao trên bàn: “Hiểu chưa?” Hắn ngẩng đầu hỏi. Lâm Kỳ Nhạc định kéo góc báo lại xem, nhưng không cẩn thận xé roẹt tờ báo ra làm hai nửa. Tờ báo này Dư Tiều vẫn chưa đọc xong, mấy nam sinh thường đọc chung với hắn thấy vậy bắt đầu cười ầm lên.

Tưởng Kiều Tây ngồi ở bàn cuối cùng, không nói câu nào.

Phí Lâm Cách lặng lẽ dí sát người lại: “Con nhỏ vừa lên bảng làm bài lúc nãy là người đã đến trường tìm cậu hồi năm cấp hai, cậu có nhận ra không?”

Tưởng Kiều Tây lật một trang trong quyển sách toán olympic, tâm trạng tuồng như không tốt, bày ra vẻ lạnh lùng cố hữu, phớt lờ câu hỏi của hắn.

Phí Lâm Cách không khỏi cảm thấy buồn bực.

Tưởng Kiều Tây đi học, Phí Lâm Cách đã ở bên cạnh cậu suốt bao năm, từ lâu đã quen với việc lúc nào cũng có nữ sinh tăm tia dòm ngó, quen với việc bọn họ nhào ra vờ ‘tình cờ chạm mặt’ hết lần này đến lần khác.

Nhưng Lâm Kỳ Nhạc, nữ sinh Quần Sơn kia, luôn ngồi nghiêm túc ở chỗ của mình. Phí Lâm Cách dòm chằm chằm sau lưng cô, hy vọng sẽ tóm được lúc cô lộ ra sơ hở. Nhưng hắn phát hiện, ngoại trừ nói chuyện với mấy nam sinh đám Dư Tiều kia, thì là đeo tai nghe học từ vựng. Ngay cả khi hết giờ học đi ra ngoài rót nước, Lâm Kỳ Nhạc cũng không đi thẳng ra cửa sau mà vòng lên đi bên dưới bục giảng, tựa như cố tình tránh né gì đó.

“Phí Lâm Cách, cậu đang tia ai vậy?” Bên cạnh có người cười hỏi: “Con mắt sắp rớt ra rồi kìa.”

Phí Lâm Cách cầm cuốn ‘Phiêu Miểu Lục’ bìa màu đỏ trên bàn ném qua.

(*Cửu Châu Phiêu Miểu Lục: là tiểu thuyết của nhà văn Giang Nam. Lấy bối cảnh Cửu Châu, giữa thời đại quy tụ quần hùng, Lữ Quy Trần, Cơ Dã, Vũ Nhiên những thiếu niên anh hùng trưởng thành trong phong ba vẫn giữ vẹn nghĩa tình. Lần đầu xuất bản vào tháng 9-2005 tập 1,3,4,5 có bìa màu đỏ.)

Lâm Kỳ Nhạc là một nữ sinh khiến người ta không có cách nào ghét cho được. Người đầu tiên phát hiện ra điều này chính là đám anh em cao lớn thô kệch đặc biệt thích chơi bóng rổ kia của Dư Tiều.

Lúc đầu chỉ nghe đồn đại, có một cô gái theo đuổi học bá Tưởng Kiều Tây từ nông thôn lên đến tận Tỉnh Thành. Sau đó Dư Tiều nói với bọn họ, nơi đó cũng chẳng phải nông thôn gì chẳng qua là một dự án ở miền núi của tập đoàn Xây lắp điện. Cô bạn nhỏ lớn lên cùng đám Dư Tiều, Thái Phương Nguyên; là một cô bé hoạt bát, có phần hơi nghịch ngợm một chút mà thôi.

Giờ tan học buổi trưa, Lâm Kỳ Nhạc đi theo Dư Tiều Thái Phương Nguyên ra căn tin ăn cơm. Bên trong có không ít thành viên đội bóng rổ, bọn họ vừa nhìn thấy cô liền hỏi Dư Tiều: “Tên cô ấy là Lâm gì vậy?”

Thái Phương Nguyên cúi đầu xem thực đơn, thõng một câu: “Lâm rau cần!”

Giây tiếp theo, lòng bàn tay Lâm Kỳ Nhạc lập tức dán lên mặt hắn.

Lần đầu tiên Lâm Kỳ Nhạc phát hiện ra, cô có thể trò chuyện với học sinh ở đây, mặc dù hầu hết bọn họ đều là những nam sinh không có tiếng nói chung.

Vẫn như trước, có rất ít nữ sinh để ý tới cô.

Đỗ Thượng vừa ăn cơm vừa lật quyển ‘Tru tiên’ rách nát, buồn bực càu nhàu với Dư Tiều: “Tần Dã Vân đã cầm tập hai đi hai tháng rồi, chừng nào cậu ấy mới đưa cho tớ chứ?”

Dư Tiều hờ hững: “Cậu tìm cậu ấy mà đòi, nói với tớ làm gì.”

Tần Dã Vân chẳng mấy chốc cũng tan học, chạy ra căn tin ăn cơm cùng bọn họ. Cô ấy ngồi giữa Lâm Kỳ Nhạc và Dư Tiều.

Mọi người trong đội đều biết, Tần Dã Vân là ‘em gái’ của Dư Tiều, mọi người phải quan tâm chăm sóc.

Đỗ Thượng vừa nhìn thấy Tần Dã Vân lập tức pháo xịt, không dám hó hé câu nào.

Giờ nghỉ trưa, Dư Tiều lại chạy ra sân chơi bóng rổ. Đỗ Thượng đưa Lâm Kỳ Nhạc đi dạo một vòng khuôn viên trường, thăm thú từ trong ra ngoài.

“Anh Đào,” Đỗ Thượng dịu dàng quan tâm: “Cái đám B18 đó có còn bắt nạt cậu không?”

Lâm Kỳ Nhạc cười lắc đầu.

Giữa trưa mặt trời nhuộm vàng sân nắng, bọn họ bước dọc theo bóng cây, lúc gần tới bức tượng Khổng Phu Tử phía trước quảng trường, Đỗ Thượng đứng lại nói, thầy hiệu trưởng siêu thích đóng đô ở đó, cả ngày cầm miếng vải tự tay lau bụi: “Chúng ta đi cách xa chỗ đó một chút cho an toàn.”

Trong sân, có rất nhiều học sinh ăn cơm xong đi tản bộ hoặc tụm năm tụm ba dưới tán cây đấu hót. Đỗ Thượng giới thiệu lần lượt cho Lâm Kỳ Nhạc từng nơi: “Thư viện, sân tennis, lớp học piano… Đi tới cổng tòa nhà màu trắng đối diện quảng trường, Đỗ Thượng nói, đây là Tiểu Bạch Lầu.

“Những học sinh mũi nhọn, thành viên đội tuyển, bọn họ thường xuyên tới đây tự học.” Đỗ Thượng nói xong, quay đầu lại, híp mắt nhìn Lâm Kỳ Nhạc: “Anh Đào, cậu còn muốn đi đâu, tớ dẫn cậu đi.”

“Đỗ Thượng,” Lâm Anh Đào chỉ vào mặt hắn, kinh ngạc: “Cậu có râu.”

Đỗ Thượng sững lại, hắn đưa tay sờ cằm mình.

“Chuyện đó, chuyện đó là tất nhiên! Tớ đã lớn hơn rất nhiều rồi!” Đỗ Thượng lúng búng: “Tớ đã có từ lâu, chỉ là hôm nay quên cạo…”

Lâm Anh Đào quan sát hắn: “Bây giờ cậu không còn dán băng cá nhân nữa, trên mặt cũng không có sẹo!”

Đỗ Thượng phớn phở: “Có phải trở nên đẹp trai rồi không.”

Lâm Anh Đào tì tay vào má ‘ừm ờ’ một chốc.

“Cũng được.” Cô cười toe.

Lâm Kỳ Nhạc đi đến siêu thị của trường mua đồ ăn vặt. Vừa mới chuyển về trụ sở chính, mẹ đã nhét cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt. Cô mời Đỗ Thượng uống coca và ăn kem ốc quế.

Lúc đi qua sân bóng rổ, Lâm Kỳ Nhạc đứng bên ngoài nhìn mọi người ném qua ném lại quả bóng màu cam, xem một hồi mà chẳng hiểu gì. Dư Tiều đang chạy trên sân nhìn thấy cô liền chuyền bóng cho đồng đội.

“Ăn một mình hả?” Dư Tiều hỏi cô: “Mua cho tớ một cái đi.”

Lâm Kỳ Nhạc lắc đầu: “Mắc lắm, bốn tệ lận!”

Dư Tiều ghét bỏ nói: “Cậu bủn xỉn vừa vừa thôi!”

Đỗ Thượng giơ cây kem dang ăn dang dở của mình lên, trên miệng còn dính sô cô la: “Dư Tiều lại đây, tớ chia cho cậu một miếng!”

Dư Tiều nhận quả bóng đồng đội chuyền tới, ném thẳng một phát vào cái rổ nằm trước mặt Đỗ Thượng và Lâm Kỳ Nhạc. Lưới run bần bật, bóng dập mạnh xuống đất nảy bật lên, Đỗ Thượng và Lâm Kỳ Nhạc đứng bên ngoài miệng không ngừng ‘úi… úi… úi’, trên mặt, trên tóc, trên quần áo của bọn họ, chỗ nào cũng là đất.

Đám người trong sân nhìn thấy cảnh tượng đó thô lố mắt dòm sau đó đồng loạt phá lên cười ngặt nghẽo. Trận đấu không có cách nào tiếp tục, Dư Tiều cười đến cong gập sống lưng, để mặc cho Lâm Kỳ Nhạc đấm thùm thụp một trận.

Lâm Kỳ Nhạc đứng gội đầu ở vòi nước dưới lầu toà nhà phòng học, vẻ mặt đầy đau khổ, tóc dính đầy đất, bẩn không chịu nổi. Dư Tiều mặc quần dài đồng phục, bên trên là chiếc áo bóng rổ cộc tay, đứng bên cạnh cô, cười đến thở không ra hơi.

Thầy Trần giáo viên chủ nhiệm đi ngang qua, cao giọng hỏi: “Dư Tiều, đồng phục của em đâu! Mặc vào!”

Dư Tiều trưng ra vẻ mặt vô tội đưa tay chỉ Lâm Kỳ Nhạc, trên người Lâm Kỳ Nhạc mặc cái áo đồng phục rộng thùng thình.

“Đây là cái gì thế này??” Thầy Trần thoắt cái quáng quàng: “Lâm Kỳ Nhạc, đồng phục của em đâu??”

Lâm Kỳ Nhạc đang hì hục vắt nước trên tóc, còn chưa kịp trả lời thầy chủ nhiệm, Dư Tiều đứng bên cạnh đã giơ tay lên, trên tay hắn là chiếc áo đồng phục dính đầy đất, hả, nữ sinh!!

“Tôi cảnh cáo hai em, không được yêu sớm đâu đấy nhé!” Thầy Trần lập tức hắng giọng nghiêm nghị: “Việc học rất quan trọng! Phải tuân thủ nội quy của nhà trường! Không được phép yêu sớm!”

Dư Tiều vừa nghe thấy mấy lời này liền giơ chân đá Lâm Kỳ Nhạc: “Nghe thấy không?”

Lâm Kỳ Nhạc đưa tay giữ tóc, quay đầu lại tức giận mắng: “Cậu bị bệnh thần kinh hả!”

Lâm Kỳ Nhạc tóc tai ướt nhẹp, đi lên lầu. Cô đi lướt qua rất nhiều người. Bỗng nhiên, có một mùi thuốc lá rất nhẹ thoảng qua bên cạnh cô.

Lâm Kỳ Nhạc bất giác ngẩng đầu lên.

Tưởng Kiều Tây bước qua trước mặt cô, đi vào lớp.

*

Tan học, Lâm Kỳ Nhạc đứng ở trạm xe buýt ăn kem, lúc tình cờ quay lại, cô nhìn thấy có mấy nam sinh mặc đồng phục tương tự mình đang chụm đầu hút thuốc dưới gốc cây.

“Nam sinh trường chúng ta được phép hút thuốc hả?” Cô làm ra vẻ lơ đãng hỏi.

“Đừng để cho giáo viên và phụ huynh bắt gặp là được.” Thái Phương Nguyên bấm máy chơi game trả lời.

Lâm Kỳ Nhạc hỏi: “Cậu cũng hút sao?”

Thái Phương Nguyên tựa hồ chẳng thấy chuyện này có gì là to tát: “Tớ hút không quen, có điều lúc học cấp hai cũng đã hút qua. Thuốc lá, hầy, có ai mà không từng hút chứ.”

“Cấp hai?” Lâm Kỳ Nhạc kinh ngạc hỏi lại.

Thái Phương Nguyên kết thúc ván đấu, ngẩng đầu liếc cô một cái, đúng lúc xe buýt tấp vào trạm.

“Lớp học thêm của bọn tớ hồi cấp hai,” Thái Phương Nguyên bước lên xe, tìm một chỗ trống ngồi xuống: “Tưởng Kiều Tây dẫn đầu, tất cả nam sinh trong lớp đều hút hết.”

Lâm Kỳ Nhạc ngồi xuống chiếc ghế trống trước mặt hắn, một lúc lâu sao, cô vẫn không thể tin được những gì mình nghe thấy.

Đợi xe buýt đến trước cửa nhà, Lâm Kỳ Nhạc xuống xe, cô nói: “Các cậu… ba mẹ không quản sao?”

Thái Phương Nguyên nhún vai: “Quản chứ.”

Hắn lại bổ sung: “Nhưng ba mẹ Tưởng Kiều Tây thì chẳng quan tâm, dù sao cũng không ảnh hưởng tới việc học của cậu ấy.”

Cuối tháng chín, Hội toán học Tỉnh công bố danh sách đội tuyển tham gia vòng chung kết giải Toán học THPT quốc gia năm 2006. Trung học Thực nghiệm có tám học sinh được chọn vào đội tuyển của Tỉnh, trong đó, Tưởng Kiều Tây lớp 11B18 đứng đầu toàn tỉnh với số điểm là 209 điểm.

Tháng mười một, tám học sinh bao gồm Tưởng Kiều Tây sẽ đến trại đông để tham gia khảo hạch vòng chung kết quốc gia.

Danh sách tuyên dương những học sinh được vào đội tuyển Tỉnh được dán lên bảng thông báo đúng vào giờ nghỉ giải lao, rất nhiều học sinh đổ xô xuống lầu xem. Lâm Kỳ Nhạc đang đứng xếp hàng chờ rót nước, cây nước nóng lạnh nằm ngay bên cạnh cửa sau của B18.

Lâm Kỳ Nhạc nhìn xuống đất chờ nước nóng rót đầy vào bình, lúc ngẩng lên, ánh mắt lơ đãng xuyên qua khe cửa nhìn lướt qua hàng cuối cùng.

Tưởng Kiều Tây đang ngồi ngủ ở chỗ của mình.

Lâm Kỳ Nhạc lại cúi xuống.

Lâm Kỳ Nhạc rót xong một bình lại tiếp tục vặn nắp mở bình nước của Thái Phương Nguyên ra đặt vào vòi nước nóng.

Càng lúc càng có nhiều học sinh xếp hàng phía sau cô.

Có bóng người từ trong lớp đi ra, bước tới bên cạnh cô, như muốn chen ngang.

Lâm Kỳ Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Kiều Tây không biết đã tỉnh dậy từ khi nào. Cậu đứng trước mặt cô, ánh mắt nhìn cô đăm đăm.

Tiếng cười nói ồn ào khắp hành lang, mấy người đang đứng xếp hàng phía sau cũng luôn miệng tấm tắc, Tưởng Kiều Tây lọt vào đội tuyển Tỉnh, thể nào tiết sau cũng sẽ được đặc biệt tuyên dương, thể nào thầy hiệu trưởng cũng sẽ lại đến lớp của bọn họ cảm xúc tuôn trào tán dương một trận.

Tưởng Kiều Tây ngủ say đến độ mái tóc phía trước vểnh ngược lên, trên trán cậu có một vết sẹo rất nông rất nhỏ, quả thật chỉ khi nào đứng gần mới có thể nhìn thấy.

“Có thể rót cho tớ một bình nước không?” Cậu hỏi Lâm Kỳ Nhạc.

Lâm Kỳ Nhạc nhìn cậu.

Tưởng Kiều Tây nhìn Lâm Kỳ Nhạc rồi nhìn cái thẻ nước dán hình con thỏ nhỏ của cô.

(*Thẻ nước: dùng để mua nước uống ở máy bán nước tự động.)

“Tớ không mang thẻ.” Cậu bổ sung.

Nước trong bình của Thái Phương Nguyên đã tràn ra, Lâm Kỳ Nhạc vội vàng tắt vòi nước. Tưởng Kiều Tây đặt cái bình màu đen in lời trích dẫn của Eisenhower trên tay vào cây nước nóng lạnh.

(*Eisenhower – Dwight David Eisenhower là Thống tướng Lục quân Hoa Kỳ và là Tổng thống Hoa Kỳ thứ 34 từ năm 1953 đến 1961.)

“Tưởng Kiều Tây, cậu không thể tự mình xếp hàng hả?” Phía sau có người cười trêu chọc: “Cậu dựa vào cái gì mà chen vào chỗ Lâm Kỳ Nhạc?”

“Sao cậu lại đi uống chực thẻ nước của nữ sinh nhà người ta thế này?”

“Tưởng Kiều Tây, cậu quen Lâm Kỳ Nhạc à? Các cậu thân với nhau lắm hả?”

Phí Lâm Cách xem xong bảng tuyên dương dưới sân, vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp hình lại, sau đó phóng như điên lên lầu.

Tưởng Kiều Tây không trả lời, cậu đứng bên cạnh Lâm Kỳ Nhạc, tay đút trong túi quần, lẳng lặng nhìn con số trên thẻ nước của Lâm Kỳ Nhạc tạch tạch nhảy xuống.

Lâm Kỳ Nhạc mím môi, trong tiếng xì xào bàn tán xung quanh, vẫn đứng yên không nhúc nhích, trông hết mực điềm đạm dịu dàng.

Tưởng Kiều Tây đột nhiên lên tiếng: “Tớ được chọn vào đội tuyển của Tỉnh.”

Lâm Kỳ Nhạc nhìn cậu.

“Chúc mừng cậu.” Cô khẽ nói.

Tưởng Kiều Tây gật đầu, tựa hồ đây là những gì cậu muốn nghe nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.