Anh Đào Hổ Phách

Chương 3: Chương 3






Sớm tinh mơ, Lâm Kỳ Nhạc ngồi trước gương, đeo tai nghe Walkman nghe nhạc nhưng trong đầu không ngừng văng vẳng lời người lớn đã nói đêm qua.

‘Hiện tại mấy cậu xem, đứa nhỏ này đã chín tuổi, không ngừng nỗ lực gắng sức học hành như vậy, kết quả hai vợ chồng mạnh ai nấy bỏ mặc chẳng hề quan tâm …’

Mẹ Lâm cầm dây thun buộc tóc cho Lâm Kỳ Nhạc, hỏi chồng: “Sáng nay, bên ngoài có chuyện gì vậy anh?”

Thợ điện Lâm đeo thẻ tên vào cổ, trả lời vợ: “Là tài xế của giám sát Tưởng đến đón thằng bé đi học.”

“Phải đưa đi ạ? Gần như vậy, để bọn trẻ tự đi là được mà.”

“Chẳng phải vừa mới chuyển đến sao,” ba Lâm vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn vào gương: “Anh Đào.”

“Dạ?” Lâm Kỳ Nhạc vội vàng tháo tai nghe ra.

“Hôm nay là ngày đầu tiên con trai của chú Tưởng đi học, nếu ở trường bạn ấy có gì bỡ ngỡ, con nhớ để ý giúp đỡ bạn, biết không.”

“Dạ, con biết rồiiii…” Lâm Kỳ Nhạc kéo dài giọng nũng nịu.

Cô tắt Walkman, lấy cuộn băng cassette ‘Tự xoay quanh em’ ra cho vào cặp.(*‘Tự xoay quanh em’ của Vương Lực Hoành)

Mẹ Lâm dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Lâm Kỳ Nhạc trong gương, đồng thời cười ba Lâm làm chuyện dư thừa: “Còn cần phải đợi anh nhắc sao?”

*

Sáng sớm, Dư Tiều và ba chiến hữu của mình cùng nhau đưa em họ Dư Cẩm của hắn đi nhà trẻ.

Khác với vóc dáng cao to vạm vỡ của hai cha con Dư Chấn Phong, Dư Tiều. Dư Cẩm vừa mềm vừa mịn, tóc mỏng lại mượt như tơ, giọng nói bập bẹ chưa rõ chữ tròn vành giống như ngậm một khối mật ong trong miệng đáng yêu không để đâu cho hết. Lâm Kỳ Nhạc đứng ở cửa nhà trẻ, trong lòng buồn bực không ít lần, đứa trẻ này sao có thể họ Dư chứ.

“Ba tớ bảo tớ rủ Tưởng Kiều Tây đi học,” Dư Tiều ngậm sữa trong miệng, vừa đi vừa khụt khịt mũi nói: “Kết quả vừa qua tới nhà cậu ấy đã thấy có xe đưa đi!”

Đỗ Thượng mon men lại gần hỏi Lâm Kỳ Nhạc: “Cậu thật sự cho cậu ấy xem thỏ trắng rồi sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Kỳ Nhạc cắn ống hút uống sữa trong hộp.

Gương mặt đang bị thương của Đỗ Thượng nhăn tít lại, đến cái băng cá nhân trên trán cũng vểnh lên: “Tớ và Dư Tiều, Thái Phương Nguyên, mấy đứa bọn tớ còn chưa có nhìn thấy nó nữa đó!”

Dư Tiều ném hộp sữa đã uống xong vào thùng rác, đút hai tay vô túi quần: “Đừng có lôi tớ vào đó.”

Thái Phương Nguyên đang uống Cola Cao trong bình giữ ấm, cũng khoát tay nói: “Cũng đừng có kéo tớ vào, mấy con thỏ có cái gì đẹp mà xem.”

Đỗ Thượng một mình hờn dỗi.

Thời gian đọc bài đầu giờ, thầy chủ nhiệm của lớp 4/1 dẫn vào một bạn học vừa mới chuyển trường từ nơi khác đến.

Lâm Kỳ Nhạc và nữ sinh ngồi bàn phía sau – Tần Dã Vân vốn đang điên cuồng ngắt nhéo đối phương, hai bím tóc đuôi ngựa của Lâm Kỳ Nhạc bị Tần Dã Vân dùng một tay túm chặt ra sau. Vừa nhìn thấy bạn học mới kia tiến vào, hai cô nàng lập tức dừng phắt mọi động tác dựng tai dựng mắt lên dòm.

Bạn học mới đến kia rất đẹp trai, dáng người cao ráo, đứng thẳng tắp, cách ăn mặc cũng không giống với đám trẻ con ở thị trấn Quần Sơn.

Lớp học im lặng một cách đáng kinh ngạc, thầy chủ nhiệm cười tươi rói: “Bạn ấy vừa mới chuyển từ trường chuyên thực nghiệm ở Tỉnh Thành về, thành tích vô cùng xuất sắc đó. Nào, em hãy có đôi lời tự giới thiệu về bản thân đi.”

Bạn học mới đứng trên bục giảng, không nói lời nào mà cầm phấn viết tên mình lên bảng. Các nét chi chít, nhìn không rõ lắm. Giữa lúc mọi người còn đang căng mắt ra đọc, cậu đặt viên phấn xuống: “Mình tên là Tưởng Kiều Tây.” (Tên của bạn Tưởng 蒋峤西.)

Lâm Kỳ Nhạc lật đật vuốt thẳng thóm hai bím tóc lại, khoanh tròn tay đặt lên bàn, ngồi ngay ngắn giống như học sinh gương mẫu. Tần Dã Vân ngồi phía sau, mặt mày hớn hở khoe với mấy bạn nhỏ nhà máy điện xung quanh: “Đây là con trai của cán bộ giám sát dự án Quần Sơn chúng ta!”

“Tần Dã Vân, cậu quen hả?”

“Đương nhiên,” Tần Dã Vân cúi đầu ngắm nghía mấy cái móng tay mình đã lén sơn, lên giọng kẻ cả: “Hôm qua, tài xế của ba cậu ấy còn tới tiệm tạp hóa nhà tớ mua thuốc lá đấy.”

Lâm Kỳ Nhạc ngồi phía trước nghe thấy mấy lời này, không nhịn được đảo mắt xem thường. Đỗ Thượng ngồi ngay bên cạnh, chính là bạn cùng bàn của Lâm Kỳ Nhạc, cũng đảo mắt xem thường.

“Tưởng Kiều Tây…” Đỗ Thượng giận dỗi bất bình, một tay chống cằm: “Dựa vào cái gì mà tên của cậu ấy lại đặc biệt như vậy chứ?”

*

Buổi sáng này, toàn bộ học sinh trường tiểu học Nhà máy điện Trung Năng đều không ngừng xì xào bàn tán về Tưởng Kiều Tây. Ai nấy đều nghe nói, lớp 4/1 vừa có một học sinh mới chuyển trường từ Tỉnh Thành về, nghe nói đẹp trai không tả sao cho xiết, nghe nói là mũi nhọn Olympic toán, nghe nói… nhưng bài kiểm tra đầu vào chỉ được có mười điểm.

Các nữ sinh trong trường thay nhau rảo qua rảo lại trước cửa lớp 4/1. Trong giờ học toán, Lâm Kỳ Nhạc cũng không ngừng ngọ nguậy ngoái cổ ra sau.

Tưởng Kiều Tây được thầy chủ nhiệm xếp cho ngồi cạnh cửa sổ, cùng bàn với ủy viên thể dục Dư Tiều.

“Lâm Kỳ Nhạc,” thầy dạy toán đứng trên bục giảng hắng giọng hỏi: “Cứ ngoái đầu ra sau ngó cái gì vậy! Dòm bảng, dòm bảng đây này!”

Trong tiếng cười rầm rầm như vỡ chợ, Lâm Kỳ Nhạc rụt cổ lại.

Tưởng Kiều Tây ngồi phía sau lẳng lặng giở sách toán Olympic ra. Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng lên bảng, tựa như không hề chú ý tới những ánh mắt ngó nghiêng và tiếng cười ồn ào xung quanh.

Chuông hết tiết vừa reo lên, Lâm Kỳ Nhạc cơ hồ chạy phắt tới ngay bên cạnh Dư Tiều, nhanh chóng chiếm giữ vị trí đắc địa.

Đỗ Thượng trong lòng hậm hực, nhưng không thể làm gì khác đành phải lọt tọt nối gót theo sau.

Thái Phương Nguyên ngồi trước mặt Tưởng Kiều Tây, hắn xoay người lại. Vừa mới ra chơi là cậu chàng lập tức lấy Ta Ta ra ăn, còn hỏi Tưởng Kiều Tây có ăn không.

“Tớ tên là Dư Tiều,” Dư Tiều dựa lưng vào ghế, lật mặt ngoài quyển sách toán của mình ra cho Tưởng Kiều Tây xem: “Ba tớ thích coi tiểu thuyết võ hiệp, chính là ‘Tiều’ trong ‘Ngư Tiều Canh Độc’.”

(*Ngư Tiều Canh Độc chỉ nhóm 4 người đệ tử của Nhất đăng đại sư Đoàn Trí Hưng, một người đánh cá, một người tiều phu, một người nông phu và một thư sinh – trong truyện Anh hùng xạ điêu.)

Thái Phương Nguyên thổi bụp bong bóng nói hắn tên Thái Phương Nguyên. Hắn dùng ngón tay làm ra điệu bộ hình dạng đồng tiền, sau đó tiếp tục cúi đầu nhai kẹo.

Đỗ Thượng đưa tay quẹt mũi giành nói trước Lâm Kỳ Nhạc: “Tớ tên Đỗ Thượng!”

Hắn dừng một lúc: “Mẹ tớ yêu thích một họa sĩ có tên như vậy, liền lấy đặt cho tớ…” Đỗ Thượng lầm bầm: “Tớ không thích, nghe cứ như là nhặt đại vậy.”

(*Người mà Đỗ Thượng nhắc tới là họa sĩ người Mỹ gốc Pháp Marcel Duchamp nổi tiếng. Ông chính là người đã vẽ ria, thêm râu lên bức tranh Mona Lisa của Leonardo da Vinci, mở đầu cho làn sóng biến tấu tác phẩm Mona Lisa về sau. – Tên ông đọc tiếng Trung là Marcel · Đỗ Thượng.)

Lâm Kỳ Nhạc nói chậm rãi từng chữ một: “Tớ là Lâm Kỳ Nhạc, ‘Nhạc’ trong ‘vui vẻ’, hôm qua hẳn là cậu đã biết…”

Dư Tiều ngồi bên cạnh nhảy ngang vô nói với Tưởng Kiều Tây: “Lúc đầu cậu ấy được gọi là Lâm Anh Đào, cậu có biết tại sao không?”

Vừa mới hết giờ học, Tưởng Kiều Tây đã nghe thấy nhiều người tự giới thiệu như vậy. Cậu vẫn chưa nói câu nào, lúc này mới lên tiếng:

“Tại sao?” Cậu hỏi.

Cũng không biết là do thật sự quan tâm đến cái tên của Lâm Kỳ Nhạc, hay chẳng qua chỉ là tùy tiện tiếp lời mấy người bạn mới này.

“Vì thời điểm mang thai dì Quyên Tử bị thiếu máu. Chú Lâm mua cả túi anh đào to cho dì ấy ăn,” Dư Tiều giảng giải: “Dì Quyên Tử ăn cảm thấy vô cùng ngon miệng, anh đào lại quý, thế là gọi luôn cậu ấy là Lâm Anh Đào.”

(*Anh đào – cherry là loại quả bổ dưỡng, có tác dụng phòng chống và điều trị bệnh thiếu máu do thiếu sắt và nhiều bệnh khác.)

Thái Phương Nguyên ngồi đằng trước chép miệng bổ sung: “May phước là lúc dì Quyên Tử mang thai không thích ăn thứ gì khác, bằng không thì sẽ gọi cậu ấy là Lâm mướp đắng, Lâm cần tây, Lâm tỏi…”

Hắn còn chưa kịp dứt lời, Lâm Kỳ Nhạc đã chồm tới. Thái Phương Nguyên vội vàng cầm lấy quyển sách toán trên bàn lên chắn đỡ: “Nói giỡn mà, nói giỡn thôi mà!”

Đỗ Thượng nhân cơ hội truyền đạt kinh nghiệm cho Tưởng Kiều Tây: “Lâm Kỳ Nhạc chính là con bé chanh chua ngang ngược, cậu bình thường tốt nhất cách xa cậu ấy một chút.”

Lúc này Dư Tiều mới hỏi Tưởng Kiều Tây: “Cái tên này của cậu có nghĩa gì vậy?”

Lâm Kỳ Nhạc và Thái Phương Nguyên vẫn còn đang túm lấy khăn quàng đỏ của đối phương, cả hai hổn ha hổn hển thở không ra hơi. Tưởng Kiều Tây liếc nhìn hai người bọn họ một cái, cậu phát hiện hai gò má của Lâm Kỳ Nhạc bị nghẹn đến đỏ bừng, gương mặt tròn tròn, đích thị là anh đào. Tưởng Kiều Tây lơ đãng nói với Dư Tiều và Đỗ Thượng: “Không có nghĩa gì.”

Dư Tiều mắt tròn mắt dẹt há hốc miệng.

Đỗ Thượng đứng bên cạnh cũng tò mò ngồi xuống: “Hả, tên của cậu ngầu như vậy! Mà lại không có nghĩa gì sao?”

*

Nhá nhem tối, giám sát Tưởng tan làm, từ chối đủ các loại lời mời dùng cơm của tổ dự án. Đến giờ từ trên xuống dưới các công trường trên khắp cả nước không ai không biết chuyện trong nhà ông, không đi xã giao, người ta cũng không nói tới nói lui gì.

Chỉ có điều ông vẫn ăn không quen đồ ăn ở căn tin công trường Quần Sơn. Một người đàn ông không biết nấu nướng, đành phải dẫn con trai sang nhà thợ điện Lâm ở sát vách ứng phó tạm thời.

Trên bàn cơm, Lâm Kỳ Nhạc ngẩng đầu hỏi: “Chú Tưởng, ‘Kiều Tây’ có nghĩa là gì vậy ạ?”

Giám sát Tưởng đón lấy bát cháo mặn trên tay thợ điện Lâm, vẻ mặt hiền từ nhìn Lâm Kỳ Nhạc.

“‘Kiều Tây’ có nghĩa gì, chú quả thật không biết,” giám sát Tưởng lắc lắc đầu, liếc nhìn thợ điện Lâm: “Có nghĩa gì nhỉ?”

Ba Lâm cũng múc cho mẹ Lâm một bát cháo, ông cười nói: “Tên do chính mình đặt mà anh quên mất hả?”

Giám sát Tưởng giải thích: “Thời điểm đó, thằng bé đột nhiên đến, tôi và Lương Hồng Phi đều chưa chuẩn bị gì.”

Qua khóe mắt Lâm Kỳ Nhạc để ý thấy Tưởng Kiều Tây đang ăn cơm, hàng lông mi rất dài lúc nào cũng cụp xuống.

“Lúc đăng ký giấy khai sinh, tôi quả thật cũng không nghĩ ra được cái tên nào,” giám sát Tưởng cười cười: “Trùng hợp lúc đó lại tình cờ nhìn thấy trên báo có đăng một câu thơ, gọi là cái gì, ‘vạn hộ thiên môn Tưởng kiều tây’.”

(*Ngàn ngôi nhà, vạn cánh cửa nơi núi non phía tây nước Tưởng.)

Ăn cơm xong, Tưởng Kiều Tây đeo cặp lên vai, cầm chìa khóa chuẩn bị đi về nhà. Lâm Kỳ Nhạc vội vàng chạy vào bếp, xin mẹ đang ngồi rửa bát mười đồng tiêu vặt, sau đó phóng thật nhanh ra cửa.

“Tưởng Kiều Tây!” Cô gọi lớn.

Ký túc xá công trường dài hun hút, từng dãy từng dãy nhà trệt được dựng lên. Mỗi dãy mười căn hộ, cửa nhà này chỉ cách cửa nhà kia chừng hai ba mét.

Tưởng Kiều Tây đã bước lên bậc thềm trước nhà mình, đang xoay chìa khóa mở cửa.

Lâm Kỳ Nhạc mang đôi giày nhỏ màu đỏ chạy tới. Cô vặn vẹo bàn tay, ngẩng đầu hỏi: “Cậu muốn uống Coca cola không?”

“Kiện lực bảo* thì sao?” Thấy Tưởng Kiểu Tây không nói gì, Lâm Kỳ Nhạc mò mẫm hỏi một mạch: “Trà xanh Húc Nhật Thăng?”

(*Một loại nước tăng lực của công ty Kiện Lực Bảo.)

Lâm Kỳ Nhạc không bỏ cuộc: “Cậu muốn uống gì, tớ đi mua, chúng ta cùng đi chơi được không?”

Tưởng Kiều Tây quay đầu lại, cậu đứng ở trên cao nhìn Lâm Kỳ Nhạc: “Cậu không phải học bài ư?”

Đôi mắt tròn xoe kia của Lâm Kỳ Nhạc mở to.

“Học hoài, không mệt sao?” Lâm Kỳ Nhạc lí nhí nói.

“Tớ quan sát thấy cậu đã làm bài tập toán Olympic cả ngày rồi mà.” Lâm Kỳ Nhạc hoàn toàn không ngại ngần thể hiện sự quan tâm của mình dành cho Tưởng Kiều Tây: “Không bị đau đầu ư?”

Tưởng Kiều Tây đứng yên tại chỗ, vẻ như không hiểu được những gì Lâm Kỳ Nhạc vừa nói.

Bất luận là quan sát cậu làm bài cả ngày, hay là học liên tục sẽ bị đau đầu.

“Tớ không bị đau đầu.” Tưởng Kiều Tây nhỏ nhẹ nói với cô.

“Nhưng mà đâu có kỳ thi, thầy cô không có kiểm tra cũng không có chấm sửa bài.” Lâm Kỳ Nhạc tò mò nghiêng đầu dòm cậu: “Cậu làm cho ai xem chứ?”

*

Tám giờ tối, tổ trưởng Dư cầm một hộp tai heo nộm dưa chuột, miệng phì phà điếu thuốc đi qua nhà thợ điện Lâm, cùng đi bên cạnh còn có nhóm tài xế Thiệu trong đội xe của công trường qua tìm thợ điện Lâm chơi bài.

Mẹ Lâm tháo bỏ tạp dề, mang theo một giỏ len sợi đi với mẹ Đỗ Thượng sang nhà tổ trưởng Dư tìm mẹ và bà nội của Dư Tiều. Mọi người vừa cùng nhau xem phim truyền hình vừa đan áo.

*

Lâm Kỳ Nhạc tung tăng chân sáo đi phía trước: “Sao cậu đi chậm như vậy chứ.” Nói xong liền quay lại túm lấy tay của Tưởng Kiều Tây, hì hụi kéo cậu tới trước.

Tưởng Kiều Tây vốn luôn phản ứng chậm hơn cô mấy nhịp.

‘Không có kỳ thi, thầy cô lại không có kiểm tra…’ giọng nói của cô dường như vẫn còn đang quanh quẩn bên tai hỏi cậu: ‘Cậu làm cho ai xem chứ?’

Trong nhà tối om, không một bóng người. Không có ai quan tâm liệu Tưởng Kiều Tây có đang học hay không. Không có anh họ, không có ông bà nội, không có thầy Đình. Tưởng Kiều Tây bước đi trên con đường bê tông của công trường Quần Sơn, chỉ có Lâm Kỳ Nhạc tíu tít bên cạnh miệng líu lo hối thúc không ngừng.

“Chúng ta đã đi đến dãy đầu tiên!” Lâm Kỳ Nhạc nắm tay Tưởng Kiều Tây đứng trước khu nhà tập thể dành cho công nhân viên độc thân, cô duỗi tay chỉ cho cậu xem: “Từ dãy đầu tiên này đến dãy thứ mười lăm tiếp theo phía sau, toàn bộ đều là khu nhà dành cho cán bộ công nhân viên còn độc thân!”

Cho dù là ở Tỉnh Thành, Tưởng Kiều Tây cũng chưa bao giờ gặp một cô gái chủ động như vậy. Cậu đến công trường Quần Sơn bất quá chỉ mới mấy ngày, từ nhỏ đã sống trong nhà cao cửa rộng, chưa từng ở nhà trệt mái tôn, càng chưa từng ở qua những gian nhà gạch thấp bé nối liền một dãy mười căn liên tiếp như thế này.

Sống ở ký túc xá của người độc thân gần như toàn là đàn ông, một thân một mình đến công trường Quần Sơn làm công nhân. Đầu tháng chín, trời còn nóng bức, không ít người trẻ tuổi cởi trần ngồi tụm lại ở các góc đường chơi bài tú lơ khơ.

Ở Tỉnh Thành, cho dù là một đứa con trai, Tưởng Kiều Tây cũng luôn được thầy cô căn dặn phải hạn chế đến những khu nhà tạm bợ nơi dân lao động nghèo tha phương sinh sống.

Vậy mà Lâm Kỳ Nhạc mặc chiếc váy nhỏ nhắn lại thong thả dạo tới dạo lui ở nơi này, tựa như cô hoàn toàn không mảy may cảm thấy sợ hãi. Lúc đi ngang qua nhóm thanh niên đang ngồi đánh bài kia, Lâm Kỳ Nhạc còn đứng lại thò đầu vào ngắm nghía một hồi lâu.

Tưởng Kiều Tây nghĩ, trong tiêu chuẩn của giáo viên trước đây của bọn họ, nơi Lâm Kỳ Nhạc sống cũng là khu lao động, Lâm Kỳ Nhạc tám phần cũng là người nghèo.

“Anh Đào,” một người trẻ tuổi cầm mấy lá bài trên tay ngẩng đầu hỏi: “Xem có hiểu gì không nào?”

Lâm Kỳ Nhạc lúc lắc tóc: “Dạ không!”

“Xem không hiểu thì bảo thợ điện Lâm dạy cho!” Một người khác gãi sột soạt cẳng chân bị muỗi đốt, ném ba lá bài trên tay xuống: “Con trai của tổ trưởng Dư người ta còn có thể đoán được bài đó.”

“Thằng nhóc Dư Tiều kia,” một người khác lắc đầu cười nói: “Còn biết đánh cả bida! Thằng nhóc đó sau này có vẻ sẽ bay lượn tới trời đây!”

—— Thì ra bọn họ đều biết nhau.

Tưởng Kiều Tây nghĩ.

Người trong công trường này, tất cả đều quen biết nhau.

Lâm Kỳ Nhạc không biết Tưởng Kiều Tây đang nghĩ gì, cô vừa đi vừa kể cho Tưởng Kiều Tây nghe về từng con người, từng ngóc ngách của công trường Quần Sơn. Trong tâm trí còn non nớt của thời thơ ấu, e rằng Lâm Kỳ Nhạc còn nhớ rõ những chuyện lớn nhỏ diễn ra ở nơi này hơn cả bảng cửu chương chín nhân chín.

“Nhà của Đỗ Thượng nằm ở dãy mười một ký túc xá độc thân, cậu ấy ở cùng với mẹ. Ba của Đỗ Thượng đã bị điều đến nơi khác, đến công trường Bồ Thành rồi.”

“Sát bên cạnh nhà Đỗ Thượng là nhà Tần Dã Vân. Tần Dã Vân cũng học cùng lớp chúng ta. Cậu ấy ở cùng với ba. Cậu đã gặp qua ba của cậu ấy chưa? Chú Tần bán tiệm tạp hóa.”

Hai người họ đi qua hết mười mấy dãy nhà tập thể dành cho người độc thân, băng qua những luống dâu tây và hoa hướng dương được các công nhân trồng trong thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, đi qua câu lạc bộ công nhân đèn đuốc sáng rực, qua thư viện công nhân.

“Ngày trước, chú Tần, ba của Tần Dã Vân bị tai nạn lao động, một chân không còn đi lại được,” Lâm Kỳ Nhạc nhẹ nhàng nói với Tưởng Kiều Tây: “Ba của Thái Phương Nguyên giúp chú ấy ở lại công trường nhận thầu quầy bán quà vặt. Chú Tần vô cùng lợi hại, ngày nào chú ấy cũng tập khí công để chữa chân!”

Hai người dừng lại trước dãy nhà dành cho cán bộ lãnh đạo của công trường Quần Sơn.

Nói là nhà dành cho cán bộ lãnh đạo, nhưng những ngôi nhà này cũng chỉ là nhà trệt mái tôn, chỉ nhiều hơn nhà dành cho cặp vợ chồng công nhân viên một gian phòng ngủ. Điều kiện sống đơn sơ như vậy, quả thật hoàn toàn tỷ lệ nghịch với thu nhập hậu hĩnh mà các công nhân xí nghiệp nhà nước cầm đến trong tay.

Lâm Kỳ Nhạc giới thiệu tiếp: “Đây là dãy thứ ba mươi hai, ngôi nhà đầu tiên là nhà của Dư Tiều, chính là người ngồi cùng bàn với cậu đó. Cậu ấy sống cùng với ba mẹ và bà nội Dư, còn có nhóc Dư Cẩm – em họ của cậu ấy cũng ở chung. Mẹ Dư Cẩm bị bệnh bèn gửi Dư Cẩm đến nhà bọn họ. Kỳ thật nhà Dư Tiều đã rất đông, căn bản không thể cho thêm người vào ở, nhưng chú Dư là chiến sĩ thi đua, là anh cả của công trường nên bất cứ yêu cầu gì cũng sẽ được chấp thuận.”

Sống ở căn nhà thứ hai là bà nội Trương, là hiệu trưởng trường mẫu giáo của công trường chúng ta. Bà đối xử rất tốt với trẻ con, còn tặng cho tớ thỏ con, nhưng ông nội Trương đã qua đời nhiều năm trước, hiện tại bà sống có một mình.”

“Căn nhà thứ ba ở dãy ba mươi hai là nhà của Thái Phương Nguyên, cậu ấy ở cùng với ba mẹ, có điều tớ không thường gặp mẹ cậu ấy ——”

Tưởng Kiều Tây lắng nghe Lâm Kỳ Nhạc ở bên cạnh mình nhẹ nhàng giới thiệu tường tận tỉ mỉ. Tựa hồ từng viên gạch mái ngói, từng cọng cây ngọn cỏ, từng con người, con vật, dù là tổ tò vò xám màu đất dưới mái hiên hay tổ chim bỏ hoang trên đầu ngọn cây, đều khắc thật sâu trong tâm trí non nớt của Lâm Kỳ Nhạc.

Trong công trường, từng dãy đèn đường bật mở, rọi sáng những khoảnh sân. Một phần công xưởng dần chìm vào bóng tối biến mất khỏi tầm mắt. Không ít trẻ con tụ tập ở cuối đường, ngồi trên đường ống sưởi cầm cái ống cao su cách nhiệt màu đen chơi trò đóng giả đạo sĩ Mao Sơn*.

(*Phim ‘Khử ma đạo trưởng’ do Lâm Chánh Anh làm diễn viên chính.)

“Có điều công trường cũng có người xấu,” Lâm Kỳ Nhạc xoay người, dùng giọng điệu nghiêm túc nói với Tưởng Kiều Tây: “Vệ Dung sống ở dãy nhà thứ mười bốn, cậu ta là một tên côn đồ xấu xa, thích khạc nhổ khắp nơi, cậu có lỡ nhìn thấy thì cũng đừng có nói chuyện với cậu ta.”

Buổi tối này Tưởng Kiều Tây đã tiếp nhận cơ man là thông tin, mặc dù cậu cũng không rõ biết những thứ này thì có ích lợi gì.

“Cậu ta xấu gấp mấy lần Lưu Đức Hoa,” Lâm Kỳ Nhạc lại nhăn mặt bày ra vẻ ghét bỏ bổ sung thêm một câu: “Cậu mà nhìn thấy cậu ta, chắc chắn có thể nhận ra ngay tức khắc!”

Tưởng Kiều Tây không còn cách nào khác ngoài gật đầu.

Lâm Kỳ Nhạc vẫn còn đang nắm tay cậu. Từ lúc bắt đầu ra khỏi nhà cho tới giờ, Tưởng Kiều Tây có thể cảm nhận rõ ràng trong lòng bàn tay kia có mồ hôi, không biết là mồ hôi của Lâm Kỳ Nhạc hay là mồ hôi của cậu.

Trong bóng tối, bàn tay Lâm Kỳ Nhạc là nơi truyền đến cảm xúc duy nhất. Không gồ ghề thô ráp như tay ba, không héo khô như tay mẹ, không đầy kín nếp nhăn như tay bà nội.

Bàn tay của Lâm Kỳ Nhạc giống như tai thỏ con, mềm mềm cọ trên mu bàn tay Tưởng Kiều Tây.

“Ngày mai đi học, cả đám bọn mình đi chung nhé!” Dưới ánh đèn đường, Lâm Kỳ Nhạc bất ngờ nói với Tưởng Kiều Tây.

Tưởng Kiều Tây vẫn còn đang đeo chiếc cặp da hình vuông trên vai.

“Các cậu ai cũng biết đường sao?” Cậu hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Đôi mắt Lâm Kỳ Nhạc mở thật to, cô bỗng giơ tay chỉ về phía tây nơi nền trời đã chuyển màu đen thẫm.

Trong không trung những vệt sáng chợt lóe chợt tắt như những vì sao, là ánh đèn nơi công trình vẫn còn đang gấp rút làm đêm.

“Quần Sơn nơi có ba tòa tháp làm mát*,” Lâm Kỳ Nhạc hãnh diện nói: “Chính là nhà của chúng ta!”

(*Tháp làm mát – Tháp giải nhiệt là một thiết bị được sử dụng để chuyển lượng nhiệt dư thừa của nước ra ngoài khí quyển)

Tháp làm mát

tháp giải nhiệtCola Cao

cola caoTăng lực Kiện Lực Bảo

kiện lực bảoĐạo sĩ Mao Sơn

đạo sĩ Mao Sơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.