Anh Đào Hổ Phách

Chương 63: Chương 63




Lâm Kỳ Nhạc mơ thấy Hồng Kông, cô nằm ngủ bên cạnh Tưởng Kiều Tây, nghe thấy tiếng xe chạy leng keng ngoài cửa sổ. Khu nhà trọ giá rẻ đông người, cách âm không tốt, trên dưới lầu có tiếng động gì cũng đều có thể nghe thấy. Lâm Kỳ Nhạc nằm trong lòng Tưởng Kiều Tây, cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập rất rõ.

Tưởng Kiều Tây thường xuyên thay áo thun mới, anh thích sạch sẽ. Nhưng Hồng Kông quá oi bức, Lâm Kỳ Nhạc lại bị sốt, máy lạnh trong phòng không dám mở thấp, bọn họ ngủ cùng nhau chẳng mấy chốc mồ hôi đã rịn ra lấm tấm. Lâm Kỳ Nhạc còn chưa kịp thích ứng đã quen thuộc với mùi mồ hôi rất nhẹ trên người Tưởng Kiều Tây, quen với cảm giác ở bên anh, được anh ôm. Cô một lần nữa ý thức được, Tưởng Kiều Tây là một người đàn ông, bọn họ đã không còn là trẻ con nữa.

Đêm đầu tiên ở Hồng Kông, Lâm Kỳ Nhạc bị sốt đến mê man. Đêm thứ hai, khóc đến lả người đi vì kiệt sức. Đến đêm thứ ba, thứ tư rốt cuộc đã có thể ngủ một giấc thật ngon nhưng cô lại liên tục thức giấc.

Có khi là cô tự mình trở dậy. Cô ngước đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng nghe âm thanh của đêm Hồng Kông rồi xoay lại nhìn anh đang ngủ bên cạnh.

Bọn họ đã không còn nằm cạnh nhau chỉ để nghe một cuộn băng như hồi còn nhỏ nữa. Lâm Kỳ Nhạc ngồi dậy khỏi gối, mái tóc dài trượt xuống đầu vai, cánh tay Tưởng Kiều Tây đang gác trên eo cô, cô cúi đầu ngắm gương mặt Tưởng Kiều Tây đang say ngủ, cô nghĩ, đây là bạn trai cô.

Cũng có khi, cô là bị Tưởng Kiều Tây ôm tỉnh. Lâm Kỳ Nhạc mở choàng mắt, phát hiện hai gò má mình ươn ướt, có lẽ cô đã nằm mơ gặp ác mộng. Nhưng khi tỉnh lại vừa nhìn thấy Tưởng Kiều Tây, cô liền quên mất mình đã mơ những gì. Tưởng Kiều Tây vẫn còn đang ngái ngủ cúi xuống hôn cô, Lâm Kỳ Nhạc đến đầu óc là gì cũng không biết.

Mãi đến khi trở về Bắc Kinh, trong đêm khuya khoắt, nằm trên chiếc giường trong ký túc xá, Lâm Kỳ Nhạc mới nhớ ra mình đã mơ thấy những gì.

Cô mơ thấy anh bỏ đi, chỉ còn lại một mình cô trong gian phòng trọ bốn mét vuông.

[Tưởng Kiều Tây.] Giữa đêm, Lâm Kỳ Nhạc lau nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Mấy đàn chị nghiên cứu sinh cùng phòng đều đã tốt nghiệp, Lâm Kỳ Nhạc sợ làm phiền những người bạn mới, cô xoay người, nhắn tin cho anh: [Em thực sự đã tìm được anh phải không?]

Tưởng Kiều Tây hẳn là đang ngủ. Lâm Kỳ Nhạc để di động bên gối, cô vừa chớp mắt, nước mắt lại rơi xuống gối, ẩm ướt đến khó chịu. Lâm Kỳ Nhạc trở mình nằm thẳng, cô nhắm mắt lại, nhớ lại Hồng Kông, nhớ lại thời gian ở bên Tưởng Kiều Tây.

Thật kỳ lạ, Lâm Kỳ Nhạc nghĩ. Khi ở bên anh, cô cứ luôn cảm thấy ngượng ngùng, muốn né tránh. Nhưng khi cách xa rồi, Lâm Kỳ Nhạc lại bắt đầu hoài niệm.

Cô nhớ hơi thở anh phả trên cổ cô, quét qua gò má cô khi hôn môi cô, nhớ sức mạnh của cánh tay anh. Đêm đó, ở dưới lầu khu nhà trọ, lúc taxi rời đi, Lâm Kỳ Nhạc cảm giác anh như bị nhấn chìm trong nỗi thống khổ mãnh liệt, ngoài việc bị anh ôm và ôm lại anh, chờ anh bình tĩnh lại, Lâm Kỳ Nhạc không làm được gì khác.

Lâm Kỳ Nhạc bỗng ngồi bật dậy khỏi giường. Tóc cô xổ tung, cô đưa tay túm tóc búi gọn lại sau gáy rồi xoay đầu nhìn qua khe hở rèm cửa sổ, nhìn Bắc Kinh của năm giờ sáng.

Lâm Kỳ Nhạc nhớ tới khoảng thời gian sau khi Tưởng Kiều Tây biến mất, cô đã hối hận nhường nào vì lúc ở trại hè Bắc Kinh đã không ở bên anh nhiều thêm giây lát, đã không đồng ý sang Mỹ du học cùng anh.

[Thật trùng hợp.] Tưởng Kiều Tây trả lời: [Anh cũng không ngủ được.]

Lâm Kỳ Nhạc thò tay ra khỏi ống tay áo ngủ, lấy điện thoại.

Tưởng Kiều Tây lại nhắn thêm một câu kỳ lạ: [Anh Đào, em bảo anh làm sao ngủ đây.]

Cuối tháng Mười, ngày nghỉ cuối tuần, Lâm Kỳ Nhạc đi đến nhà cô Hai một chuyến, trên tay xách theo bánh điểm tâm Hồng Kông và dầu cao Vạn Kim làm quà. Cô Hai ở nhà chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn, vịt quay Bắc Kinh, chân giò hầm đường phèn, còn đi mua cả bánh nếp nhân ngọt và thịt tẩm bột rán mà Lâm Anh Đào thích. Lâm Anh Đào ngồi bên bàn ăn, khai báo mười vạn kia rốt cuộc đã đi về đâu.

“Con nói đưa cho ai??” Cô Hai ngồi đối diện hỏi.

Anh họ nghe qua một cái là hiểu liền, giải thích: “Mẹ, chính là cậu thiếu niên đã đến nhà chúng ta năm 2007 đó, họ Tưởng, rất cao và đẹp trai, có đúng không?”

Dượng gật gù: “À à, con trai của Tưởng Chính đó mà!”

Cô Hai hết cách: “Con gái nhà mình còn chưa có gả đi, đã thành nước đổ ra ngoài rồi!!”

Lâm Kỳ Nhạc ngồi đối diện, lí nhí: “Là anh họ chuyển cho con quá nhiều tiền! Để trong thẻ của con, con sợ!”

“Chỉ có chút tiền đồ đó!” Cô Hai cuốn vịt quay đưa cho Lâm Kỳ Nhạc: “Chẳng phải bảo con đến Hồng Kông, mua cái túi, coi như anh họ mua cho con sao.”

Lâm Kỳ Nhạc ăn vịt quay, khóe miệng còn dính nước sốt, cô lẩm bẩm: “Làm gì có chiếc túi nào mười vạn chứ.”

Mọi người bên bàn phì cười.

“Nhóc con không có kiến thức.” Anh họ nói, anh ấy mặc một cái áo sơ mi hoa lá cành sặc sỡ.

Cô Hai nói: “Tuần trước, anh họ của con mua cho chị dâu con cái túi, bảy vạn!”

Khuôn mặt Lâm Kỳ Nhạc thoắt cái nghệt ra: “Gì ạ!!”

Dượng nhấp một ngụm rượu, văn vẻ: “Là hàng hiệu, kêu là cái gì, Hách Nhĩ Mặc Tư!”

(*Hách Nhĩ Mặc Tư – Hermes là con thần Zeus, trong thần thoại Hy Lạp.)

“Hermès!” Anh họ sửa lại.

Lâm Kỳ Nhạc cũng không quan tâm bọn họ đang nói gì. Con mèo xanh anh họ nuôi đi tới nhảy lên đầu gối của Lâm Kỳ Nhạc, muốn liếm cái bánh nếp trong đĩa của cô, bị Lâm Kỳ Nhạc ôm không cho đụng vào. Cô Hai lại hỏi Lâm Kỳ Nhạc chuyện mười vạn kia, dù sao đây cũng không phải là một con số nhỏ.

“Thằng bé họ Tưởng kia, sao lúc trước cô nghe Hải Phong nói cậu ta mất tích? Mất liên lạc?”

Lâm Kỳ Nhạc ôm con mèo béo núc, kể đại khái cho cả nhà cô Hai nghe tình hình hiện tại của Tưởng Kiều Tây và cả chuyện của gia đình anh họ anh.

“À, thì ra lần này em đi Hồng Kông chính là để tìm cậu ta sao?” Anh họ ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu ra.

Lâm Kỳ Nhạc xấu hổ gục gặc đầu: “Hiện tại, anh ấy đang học tại Đại học Hồng Kông, học song song hai ngành kinh doanh và luật.”

Dượng đặt đũa xuống: “Úi chà, đại học Hồng Kông sao, nơi này đã đào tạo thành công rất nhiều thế hệ lãnh đạo nhân tài.”

Lâm Kỳ Nhạc hí hởn nói với dượng: “Mấy hôm trước anh ấy còn nói với con, anh ấy đã vượt qua vòng phỏng vấn điện thoại của… Morgan Stanley gì đó.”

Dượng nói, Tưởng Chính người này danh dự và uy tín vẫn có, tiền cho con ông ấy mượn không có vấn đề gì lớn, đứa trẻ này trông cũng rất có tiền đồ.

Nhưng ông năm lần bảy lượt nói với Lâm Anh Đào, một cô gái nhỏ chạy tới một nơi xa xôi như vậy để tìm người là rất nguy hiểm: “Lần tới, dượng phải gọi điện phê bình Lâm Hải Phong mới được.”

Lâm Kỳ Nhạc đã là sinh viên năm ba. Tháng Mười Một, cô đi thực tập thực tế lần đầu tiên tại một trường mầm non trong nửa tháng.

Lâm Kỳ Nhạc thích trẻ con, trẻ con cũng thích cô. Bọn chúng tíu tít bu quanh cô, í ới gọi cô giáo Lâm ơi cô giáo Lâm ơi! Chúng níu tay áo cô, ôm cô: Cô ơi cô thật xinh đẹp!

Chỉ cần một câu như vậy, cũng đủ làm cho Lâm Kỳ Nhạc vui vẻ suốt cả ngày.

Công việc thực tập vô cùng bận rộn. Ban ngày, ngay cả uống nước Lâm Kỳ Nhạc cũng không có thời gian để ý tới, chạy trước chạy sau trông nom mấy cục cưng chẳng khác nào cô bảo mẫu. Cô còn bị cô hiệu trưởng của trường phê bình, bà bảo cô nói chuyện với trẻ con quá mềm mỏng dịu dàng: “Phải lớn tiếng lên! Giọng của cô nhỏ nhẹ như vậy không thể nào dẫn lớp được! Bọn trẻ sẽ không nghe theo hiệu lệnh!”

Lâm Kỳ Nhạc từ từ nhận ra sự khác biệt giữa lý tưởng và công việc thực tế.

Buổi tối, trở về ký túc xá, tắm rửa đâu đó xong xuôi, vì điện thoại chưa nạp thẻ, cô ngồi trên giường mở máy tính gọi video nói chuyện phiếm với Tưởng Kiều Tây.

“Hôm nay có một cậu bé khóc mếu máo không chịu vào lớp.” Lâm Kỳ Nhạc đeo tai nghe, vừa lau tóc vừa nói với Tưởng Kiều Tây: “Lúc tập động tác để biểu diễn báo cáo, mấy bạn làm động tác này nó làm động tác khác, còn đứng mút tay khóc thút thít trên sân khấu. Cô dẫn dắt đội càng la, nó càng khóc dữ dội hơn, làm cho mấy đứa nhỏ bên cạnh vốn đang làm rất tốt cũng khóc theo. Em không biết phải làm thế nào liền ôm nó xuống, nhóc con còn rất nặng, em vốn định ôm nó khỏi sân khấu rồi thả xuống cho chơi đồ chơi, kết quả nó ôm chặt lấy cổ em, ôm cho tới tận khi ba nó tan làm tới đón về mới chịu buông tay.”

Trước kia, Tưởng Kiều Tây thường đến thư viện học bài, nhưng bây giờ, chín giờ tối anh đã trở về phòng trọ, vừa đọc sách vừa nói chuyện với Lâm Kỳ Nhạc trên màn hình.

Anh ngước lên, nhìn đôi mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi của Lâm Kỳ Nhạc nhưng đôi môi lại cười tươi rói. Rõ ràng là một chuyện phiền hà như vậy, chăm sóc mấy chục đứa trẻ, còn bị một thằng nhóc quấn lấy cả ngày như thế, nhưng trông cô còn rất hào hứng.

“Cậu nhóc kia đặc biệt tin tưởng em, em cảm thấy em giống như mẹ nó.” Lâm Kỳ Nhạc ngẩng đầu nói với anh, giống như chơi trò gia đình.

Tưởng Kiều Tây mất hứng nói: “Sao em lại chọn một ngành như thế.”

Lâm Kỳ Nhạc hướng về phía camera thoa kem dưỡng ẩm, đôi mắt to tròn của cô đột nhiên nhắm lại, ngón tay xoa quanh mắt một lúc, lại mở ra. Cô cười hích hích: “Em cảm thấy rất tốt mà.”

Lâm Kỳ Nhạc dạy bọn trẻ múa. Cô nói chuyện vẫn nhỏ nhẹ dịu dàng, cô không muốn làm bọn chúng sợ, không muốn dùng dáng vẻ uy nghiêm của người lớn quát mắng dọa nạt để buộc chúng nghe lời, không muốn vô tình làm tổn thương chúng. Tất nhiên, điều này cũng có nhược điểm, bọn trẻ cô dạy trình độ cao thấp khác nhau, đứa nào cũng hào hứng sôi nổi, mỗi đứa tung tăng theo cách riêng của mình, không mấy ngay hàng thẳng lối, dù sao cũng không phải đứa trẻ nào cũng có năng khiếu nhảy múa. Có phụ huynh vào xem, nói cô giáo Lâm thiên vị, không chịu dạy cho con của họ, cũng có phụ huynh nói thực tập sinh này không chuyên nghiệp, xem giáo viên lớp bên cạnh dẫn lớp nề nếp trật tự biết bao nhiêu.

Giao tiếp với trẻ con là một chuyện rất vui vẻ thú vị, nhưng khi đối mặt với phụ huynh và hiệu trưởng của trường, đó lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Một ngày trước Hội diễn báo cáo, lúc diễn tập trong sân, Lâm Kỳ Nhạc đứng ở dưới sân khấu quay lại video, định về gửi cho Tưởng Kiều Tây xem, xem nhóm trẻ đầu tiên cô dẫn dắt trong kỳ thực tập.

Nhưng khi đang diễn tập giữa chừng, lại có đứa nhỏ xảy ra vấn đề. Đây là màn trình diễn mà tất cả các bậc phụ huynh sẽ đến xem, cô giáo dẫn đội tức giận quát ầm lên trên sân khấu, kéo đứa nhỏ đang khóc mếu máo kia bắt nó đứng ngay ngắn vào hàng. Lâm Kỳ Nhạc đứng trong góc bên dưới lặng lẽ cất điện thoại di động vào.

Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đàn chị Mạnh Lỵ Quân đã sang Mỹ học tiến sĩ. Cô ấy cười nói trong điện thoại: “Cho nên em xem, vì sao lúc trước bọn chị đều chạy đi học nghiên cứu sinh, công việc ở nhà trẻ khó làm á! Chỉ có hai ba ngàn tệ mà còn có cảm giác chịu tội.”

Lâm Kỳ Nhạc rầu rĩ: “Mấy cô giáo ở đó đều khuyên em đổi nghề.”

Mạnh Lỵ Quân cười ha hả trong điện thoại.

Lúc nhỏ, ba mẹ đã đăng ký cho Lâm Kỳ Nhạc học đủ các lớp mà cô thấy hứng thú ở Cung thiếu nhi, nhưng không có theo được môn nào ra đầu ra đũa. Đặc biệt là nhảy múa, kể từ khi bị vướng chân vào thanh vịn té lăn ra đất, cô liền không thích đi học nữa. Bây giờ trái lại vì chuyên ngành, vì thi cử, vì kiểm tra, cô đã nghiêm túc tập luyện từ nhảy múa đến đánh đàn, vẽ tranh… nhặt hết lại mọi thứ đã ném đi hồi nhỏ.

Cuối tháng mười một, Lâm Kỳ Nhạc đăng bức ảnh cô xoạc chân thẳng tắp trên sàn tập trong phòng học vũ đạo của trường. Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu hồng nhạt, khi cơ thể ép sát vào chân, sợi dây chuyền từ trong cổ áo rơi ra ngoài.

Đám Đỗ Thượng nháo nhào bình luận, Đỗ Thượng khen: [Không bõ công hồi nhỏ đã học á Anh Đào!! Lợi hại!!] Tiện thể hái trộm hết rau củ trong nông trại của Lâm Kỳ Nhạc.

Dư Tiều ở bên Canada, là buổi sáng. Ảnh đại diện hắn đang đứng trên đỉnh núi phủ đầy tuyết, sau lưng là vùng trời xanh thẳm, bình luận: [Mãn nguyện rồi nhé.]

Thái Phương Nguyên bật ngón cái: [WTF, Lâm Anh Đào xoạc thẳng chân rồi!]

Tần Dã Vân nói: [Mau gửi cho tay kia xem đi!!]

Tưởng Kiều Tây đang trong giờ học, đột nhiên điện thoại báo có tin nhắn, anh để điện thoại bên dưới sách, mở ra, thấy Lâm Anh Đào gửi qua một tấm ảnh.

Tưởng Kiều Tây nhìn chằm chằm màn hình di động. Bài học này phải tập trung nghe giảng, anh tự nhủ, ngước đầu lên bảng. Nhưng ánh mắt không kìm được lại nhìn xuống, Lâm Anh Đào ép sát chân trên sàn nhà, vòng eo mềm mại hõm xuống, sợi dây chuyền kia chui ra khỏi cổ áo len. Tưởng Kiều Tây ngước mắt lên, không được, phải nghiêm túc nghe giảng, anh nói với chính mình.

Tháng mười hai, Tưởng Kiều Tây gọi điện cho Lâm Kỳ Nhạc, chủ yếu nói hai chuyện.

Chuyện thứ nhất, anh đã chính thức vượt qua bốn vòng phỏng vấn của Morgan Stanley, nghỉ hè sang năm là có thể đi thực tập. Chuyện thứ hai, khoảng thời gian trước, ngón tay của anh họ bỗng nhiên động đậy được.

Lâm Kỳ Nhạc nghe máy, nhất thời có phần kinh ngạc.

Trước kia… ngón tay của anh họ không thể động đậy sao?

Tưởng Kiều Tây nói với ngữ điệu rất nhanh, bảo mới đầu không nói cho cô biết vì không xác định được đó chỉ là dấu hiệu tạm thời, sau đó sẽ có phát sinh vấn đề gì hay không. Hôm nay vừa làm kiểm tra xong, bác sĩ xác định đích xác có dấu hiệu phục hồi, bước tiếp theo nếu cần, có thể sẽ lại tiến hành phẫu thuật, xem có thể tiến thêm được một bước nữa hay không.

“Hiện tại anh ấy chỉ có thể động đậy ngón tay.” Tưởng Kiều Tây cười, vô cùng phấn chấn: “Anh ấy vẫn chưa cầm được vật gì!”

Lâm Kỳ Nhạc lắng nghe, áp sát điện thoại vào tai, cô cúi đầu, đột nhiên rất muốn ôm anh một cái.

Cuối tháng mười hai, đại học Hồng Kông cho nghỉ lễ giáng sinh. Tưởng Kiều Tây gọi điện thoại cho Lâm Kỳ Nhạc, Lâm Kỳ Nhạc làm nũng: “Anh đừng về, em còn phải đi học, vé máy bay đắt như vậy, nghỉ đông em sẽ sang!”

Tưởng Kiều Tây hỏi: “Gần đây em không múa hả?”

Buổi tối, Lâm Kỳ Nhạc đi tới phòng piano để tập đàn. Cô đã đánh được rất nhiều bài đồng dao, sau này đi dạy ở trường mẫu giáo sẽ phải đệm đàn cho các bạn nhỏ hát. Cô lấy điện thoại ra, biết Tưởng Kiều Tây đang ở bệnh viện chơi với anh họ, cô ở bên này đánh một bản Merry Christmas cho bọn họ nghe.

“Em còn biết đánh ‘Trời tối rồi’ nữa, cô thầm thì nói với Tưởng Kiều Tây, giống như đang nói tới một bí mật nho nhỏ của hai bọn họ. “Em xem nốt nhạc trên internet…”

Cô đánh cho anh nghe, trong phòng luyện đàn không có ai khác. Đêm giáng sinh, là ngày hò hẹn của các đôi tình nhân, cho dù là người độc thân cũng sẽ ra ngoài đi dạo phố, xem phim, tụ tập liên hoan hoặc dứt khoát ngâm mình trong ký túc xá luyện phim truyền hình.

Lâm Kỳ Nhạc vừa đàn vừa hát, cô dường như không có người bạn nào bên cạnh, nhưng Tưởng Kiều Tây đang nghe, nghĩ tới đó, cô đã thấy vô cùng hạnh phúc.

Tháng một, Lâm Kỳ Nhạc nghỉ đông.

Lâm Kỳ Nhạc ngồi trên tàu sắt cao tốc đọc chuyên mục tình cảm trong tạp chí. Chuyên mục thảo luận, thời cổ đại, mọi người sống trong cùng làng mạc thôn xóm, đàn ông cấy cày đàn bà dệt vải, từ khi sinh ra cho đến khi chết đi, người ta chấp nhận chỗ đứng của mình trong gia đình xã hội, xem đó là sự mặc định của số phận, cuộc sống rất khó tách rời.

Nhưng trong xã hội hiện đại, khoa học kỹ thuật phát triển, giúp cho con người có thể tận hưởng cuộc sống của riêng mình. Con người đã được định trước sẽ phân li, chỉ có những người thật sự cần nhau mới có thể nắm tay nhau đi qua những biến đổi khôn lường của cuộc sống.

Lâm Kỳ Nhạc đã đặt xong vé, bốn ngày sau sẽ bay đi Hồng Kông. Mẹ Lâm thoạt đầu không vui chút nào, Lâm Anh Đào từ lúc còn quấn trong tã cho tới bây giờ, lúc nào cũng đón năm mới cùng ba mẹ, chưa từng rời khỏi bọn họ.

“Không có việc gì.” Thợ điện Lâm khuyên lơn, an ủi vợ: “Chẳng phải rồi sẽ có ngày này sao.”

“Anh Đào mới hai mươi tuổi…” Mẹ không hài lòng nói, lo lắng ngổn ngang: “Tưởng Chính, hai bọn họ năm mới cũng không đi thăm con. Anh Đào thì hay rồi, một mình ngơ ngáo chạy sang.”

Thợ điện Lâm xắn tay áo lên giúp bà xã nhào đường đỏ và táo, ông nói: “Sao em biết giám sát Tưởng người ta không đi chứ.”

“Anh thì biết chắc.” Mẹ phì cười: “Tưởng Chính đã không còn làm việc ở đây nữa, cũng mệt anh còn ‘giám sát Tưởng’.”

Lâm Kỳ Nhạc ngồi dưới nền nhà trong phòng ngủ nhỏ của mình sắp xếp hành lý. Máy tính xách tay của cô để bên cạnh, từ đầu tới cuối vừa làm vừa nói chuyện video với Tưởng Kiều Tây.

“Ngày mai, em đi ăn cơm với Thái Phương Nguyên bọn họ.” Lâm Kỳ Nhạc cúi người xếp quần áo vào va li: “Dư Tiều cố gắng thời gian nghỉ về thăm nhà, vất vả lắm mới từ Canada về được một chuyến, nên tranh thủ trước khi em đi mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.” Cô đứng lên, lấy hộp giày bên dưới tủ quần áo, cô tính đem thêm một đôi giày thể thao, nhưng tình cờ lại lôi ra một đôi giày trượt patin, là giày cô mang hồi nhỏ.

“Anh xem giày patin của em nè!” Cô xoay đầu lại, giơ cao đôi giày màu vàng neon về phía webcam máy tính.

Cô lại rủ rỉ: “Tần Dã Vân nói ngày kia sẽ dẫn em đi dạo phố, tới lúc đó em sẽ mua thêm một ít đồ nữa, nên bây giờ không thể nhét quá đầy được.”

Tưởng Kiều Tây ở bên kia đang vật lộn với một bài tập hóc búa, cơ bản chưa tìm ra hướng giải, anh nói: “Em muốn mua cái gì, anh đi mua cho em.”

Lâm Kỳ Nhạc đưa lưng về phía anh lựa giày, cũng không quay đầu lại, thẹn thùng: “Không nói cho anh biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.