Anh Đào Hổ Phách

Chương 90: Chương 90: Phiên ngoại 2




Lâm Anh Đào đứng trên bục giảng tự giới thiệu: “Em là Lâm Anh Đào!”

Cô đọc chữ ‘Đào’, là một thanh hai vô cùng nghiêm túc, cố gắng cất cao hết cỡ. (*Thanh 2 đọc như dấu sắc của tiếng Việt.)

Thái Phương Nguyên và Dư Tiều, Đỗ Thượng ở dưới ôm bụng cười sặc sụa.

Cô giáo dạy văn đứng bên cạnh sửa lại, cô ấy thiệt là lực bất tòng tâm, sửa đi sửa lại bao nhiêu lần rồi mà cô bé con này vẫn không nhớ được: “Anh Đào ~ Đào, chữ Anh phải nhấn giọng, Đào đọc nhẹ, nào em đọc lại một nữa đi, Anh Đào ~ Đào.

Lâm Anh Đào nhìn cô giáo, đôi mắt to tròn chớp mấy cái.

“Anh Đào, Đào!” Cô mở miệng đọc, vẫn là cố gắng nhấc cao thanh 2.

Lâm Anh Đào từ đầu tới cuối không quan tâm mấy bạn bên dưới cười trêu chọc mình, cô dùng cách đọc cô thích đọc tên của mình.

Vì vậy khi ba mẹ hỏi, sao này tên của Anh Đào gọi là ‘Lâm Kỳ Nhạc’ được không, ‘Lâm Anh Đào’ thì làm nhũ danh gọi ở nhà.

Lâm Anh Đào nắm hai tay giấu sau lưng, cô đứng cạnh cửa lưới, ba mẹ ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhưng cô khẽ lùi về sau, đôi mắt to tròn chuyển qua chuyển lại trên gương mặt hai người.

Thợ điện Lâm ôm con gái bảy tuổi vào lòng, ông nghe cô nghẹn ngào hỏi: “Là vì con đọc không đúng…”

Mẹ Lâm cười nói: “Anh Đào bảy tuổi rồi, phải có đại danh!”

Bóng đêm phủ xuống công trường. Lâm Anh Đào mang dép lê, lẹp bẹp lẹp bẹp đi vào nhà vệ sinh chật hẹp của ký túc xá công trường, ngồi trong cái chậu màu đỏ tươi mẹ đã pha sẵn nước ấm. Mẹ múc nước giội cho cô, cô thích chí cười hắt hắt không ngừng, mái tóc ẩm ướt dán vào khuôn mặt. Cô nói: “Mẹ, sao con phải có đại danh.”

Mẹ Lâm xắn cao tay áo, cố chịu đựng thắt lưng đau ê ẩm khi tháo cẩu trục ở công trường, ngồi xổm xuống. Điều kiện ở công trường khó khăn thiếu thốn, tắm cho con gái còn không dám đổ nước nóng nước lạnh vào chậu lớn, phải tắm qua một lượt bằng chậu nhỏ trước. “Đại danh,” bà đưa tay xoa đỉnh đầu đầy bọt xà phòng của con gái: “Chính là tên Anh Đào sẽ dùng ở bên ngoài sau này. Người thân nhất, người trong nhà, đương nhiên vẫn sẽ gọi bằng nhũ danh, vẫn gọi là Anh Đào!”

“Anh Đào.” Đây là cái tên mà người thân nhất, là người trong gia đình của mình mới có thể gọi.

Lâm Anh Đào không có nói với Tưởng Kiều Tây những lời mẹ đã giải thích, nhưng cô cảm thấy chắc hẳn Tưởng Kiều Tây đã biết. Tưởng Kiều Tây hoàn toàn khác biệt với tất cả những đứa trẻ cùng lứa tuổi ở công trường Quần Sơn. Cậu lúc nào cũng có vẻ chín chắn, chững chạc. Tưởng Kiều Tây không bao giờ nói lung tung, không bao giờ nói bừa đáp án, những câu trả lời cậu cứu cô lúc lên bảng luôn luôn đúng.

Tưởng Kiều Tây cũng gọi như vậy, như là một loại đặc quyền, ngầm hiểu lẫn nhau.

*

Nhưng không phải ai gọi cô là ‘Lâm Anh Đào’ cũng đều đối xử tốt với cô giống ba mẹ. Nhiều lúc, bọn họ còn làm cho người ta tức giận hơn cả những người gọi cô là ‘Lâm Kỳ Nhạc’.

Ngay từ khi còn học ở nhà trẻ, Dư Tiều tựa hồ là người hiểu rõ tính cách Lâm Anh Đào nhất. Hắn am hiểu sâu sắc tất cả các phương pháp chọc cho Anh Đào tức giận. Năm lớp hai, Lâm Anh Đào bị giáo viên chủ nhiệm ‘dụ dỗ’ đến đài phát thanh của trường đọc lịch sử Hồng Kông trở về với Trung Quốc. Lý do cô giáo chủ nhiệm chọn cô là vì cô đọc nhấn từng chữ rõ rành, cộng với ‘bạn học Lâm Kỳ Nhạc đọc cái gì cũng đều rất nghiêm túc.”

Cô cầm quyển sổ tay nhỏ đi xuống cầu thang, nghe thấy Dư Tiều đang cười hô hố nói chuyện với mấy nam sinh ở dưới lầu.

Cười chính là cái câu ‘đọc cái gì cũng đều rất nghiêm túc’ kia.

Có nam sinh nói, Dư Tiều, cậu không chọc nổi Lâm Kỳ Nhạc đâu, chọc xong rồi cậu còn phải đi dỗ.

“Tớ dỗ cậu ấy khi nào chứ.” Dư Tiều làu bàu nói, ghét bỏ không để đâu cho hết.

Lại có một lần trong giờ ra chơi, Lâm Anh Đào đang dùng bút màu nước tô tranh thủy thủ mặt trăng, cô quá chú tâm vào bức vẽ, ném đầy bút màu trên bàn.

“Đầu óc hơi có vấn đề…” Có một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.

Lâm Anh Đào quay đầu lại, phát hiện là học sinh vừa mới chuyển trường tới Thái Phương Nguyên, đại khái là bị cô đánh đến ôm hận trong lòng.

Dư Tiều ngồi bên cạnh Thái Phương Nguyên, cúi đầu đọc báo, lúc này cũng ngước lên nhìn Lâm Anh Đào một cái. Dư Tiều cười ngoái sang nói với Thái Phương Nguyên: “Cậu mới biết hả.”

Dư Tiều tựa hồ tôn thờ một nguyên tắc. Hắn không phải không dỗ Lâm Anh Đào, chỉ là Lâm Anh Đào quá khó dỗ, có khi dụ dỗ hơn nửa tháng cũng không có kết quả, càng dỗ càng phí công, dỗ cô còn làm cho bản thân mình nổi điên, vậy thì chi bằng cứ nhìn cô tức giận, nhìn cũng rất có tính giải trí.

Lên lớp ba, có đến nửa học kỳ Lâm Anh Đào và Dư Tiều được xếp ngồi cùng bàn. Tổng cộng ngồi cùng bàn với nhau tám tuần lễ, thì cãi lộn đánh đấm nhau đánh suốt ba tuần, tuyệt giao không nhìn mặt đối phương ba tuần, chỉ có hai tuần trong đó là mưa thuận gió hòa. Bởi vì sao, vì Lâm Anh Đào được bầu làm lớp trưởng luân phiên, địa vị xưa sao có thể so với nay, ngay cả Dư Tiều cũng ‘không thể không’ nhượng bộ nhún nhường cô ba phần, trong suốt hai tuần cô nàng làm ‘chủ tịch hội đồng tự quản lớp’ đó, đánh không đánh trả, mắng không mắng lại.

Thái Phương Nguyên ngồi đằng sau, gom hết chuyện này trong mắt.

*

Ba của Thái Phương Nguyên, Thái Nhạc, vừa mới đến công trường Quần Sơn đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc quản lý dự án đã qua lại vô cùng thân thiết với lãnh đạo nhỏ của công trường – tổ trưởng Dư và người hiền lành tốt bụng nhất công trường – thợ điện Lâm.

Ông tặng cho con trai tổ trưởng Dư một cái Văn Khúc Tinh, vào thời điểm năm 1997, thứ này thuộc loại hàng thượng đẳng, trị giá sáu trăm tệ.

Dư Tiều không biết cách sử dụng, chung quy hỏi người nào người nấy đều lắc đầu nguầy nguậy, ngay cả tổng giám đốc Thái cũng không thạo. Chủ nhật, Thái Phương Nguyên tót qua nhà hắn chơi, hai người bọn họ ngồi trên sô pha xem phim của đài truyền hình trung ương CCTV6, đó là một bộ phim điện ảnh Mỹ nội dung kể về viên phi công chiến đấu với những kẻ khủng bố trên máy bay. Dư Tiều vẫn còn đang vần vò cái Văn Khúc Tinh trong tay một cách nhàm chán vô vị. Thái Phương Nguyên thì ôm ấp đĩa thịt chiên giòn thơm phức dì Dư mới chiên xong ngồi ăn tận tình tận lực quên trời đất. Trong phòng ngủ bên cạnh, cậu nhóc Dư Cẩm em họ của Dư Tiều đang nước mũi lòng thòng bò qua bò lại trên giường.

Có người gõ cửa ở bên ngoài, Dư Tiều ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đứng lên mở cửa. Hắn liếc mắt nhìn người mới tới một cái rồi quay lại sô pha.

Là Tần Dã Vân, con gái của chú Tần chủ tiệm tạp hóa công trường.

Trong phim, viên phi công người Mỹ quên mang chìa khóa cửa khoang, anh ta tức tốc nói với bạn gái: “Nhập mật khẩu, cửa sẽ mở.”

“Mật khẩu là gì?” Cô bạn gái không rõ hỏi lại.

Viên phi công dịu dàng nói: “Em yêu, chính là sinh nhật em.”

Tần Dã Vân ngạo nghễ bước vào, mái tóc xoăn của cô bạn nhỏ không có lọn nào vào lọn nào. Thấy Dư Tiều không để ý tới mình, cô ấy cũng không để ý tới Dư Tiều, càng không thèm nhìn tới Thái Phương Nguyên, đi thẳng một lèo vào phòng ngủ, chào bà nội Dư.

Tần Dã Vân hì hục ôm Dư Cẩm đang bò qua bò lại trên giường lên, cô ấy ngồi xuống giường, giữ tay giữ chân Dư Cẩm đang ngọ nguậy muốn bò xuống, bắt cậu nhóc phải ngồi yên trong lòng mình không được động đậy. Dưới mũi Dư Cẩm nước mũi vẫn còn đang chảy lòng thòng, Tần Dã Vân nhìn như rất thân thiết với hắn, kì thực là ghét bỏ, ánh mắt cô bạn len lén dòm ra bên ngoài.

Dư Cẩm mở to đôi mắt đen tròn sáng long lanh, ngồi ngơ ngác.

Thái Phương Nguyên đang chọp chẹp ăn thịt chiên giòn, tiếp tục xem phim thì nghe thấy Dư Tiều bỗng nhiên chửi thầm một tiếng trong miệng.

Thái Phương Nguyên dòm hắn.

Dư Tiều như không có chuyện gì, tiếp tục hí hoáy chơi Văn Khúc Tinh.

Mãi tới khi bộ phim kết thúc, Đỗ Thượng đều đã mò sang ăn chực cơm tối, Thái Phương Nguyên phát hiện Dư Tiều vẫn còn đang cau mày, ấn loạn xạ Văn Khúc Tinh, giống như đang đối mặt với vấn đề nan giải của vũ trụ.

“F*ck…” Hắn mắng thầm trong miệng, tuồng như bực mình đến phát rồ, tay ấn phím không ngừng: “Không thể nào chỉ cho đổi có một lần chứ?”

Thái Phương Nguyên để cái đĩa xuống, thò đầu qua nhìn.

Thái Phương Nguyên đè thấp âm thanh nói: “Người anh em, cậu nhập mật khẩu mở nó ra trước đi, tớ đổi cho cậu.”

Dư Tiều hạ tầm mắt nhìn về phía hắn, cái ánh mắt kia bỗng nhiên khiến Thái Phương Nguyên cảm giác, bọn họ đã được định sẽ làm bạn cả đời.

Dư Tiều thuận tay bấm như bay, mở ra, đưa máy cho Thái Phương Nguyên.

Hai con mắt Thái Phương Nguyên còn nhanh hơn tên lửa, hắn suy nghĩ trong đầu: 040990, cái số này có ý nghĩa gì?

Hắn cúi đầu đặt lại mật khẩu, lúc này Thái Phương Nguyên bất thần ngẩng phắt đầu lên nói: “WTF, Dư Tiều!”

Đỗ Thượng ngồi trước màn hình ti vi xem ‘Thiên long bát bộ’, bất giác quay đầu nhìn hai người bọn họ.

Chỉ thấy Dư Tiều đậy cái Văn Khúc Tinh kia lại, tùy tiện nhét đại xuống đệm sô pha như củ khoai lang bỏng.

Đột nhiên cửa nhà Dư Tiều bị đẩy ra từ bên ngoài, trên tay Lâm Anh Đào kéo theo một cái sọt tre còn to hơn cả cô, nhìn giống như thổ phỉ tiến vào thành phố. “Dì ơi!” Lâm Anh Đào kéo lệch xệch đi thẳng vào trong bếp: “Con đến trả lại cho dì cái sọt!”

Dì Dư đang ở trong nhà bếp nói vọng ra: “Vào đây Anh Đào, chờ dì chiên thêm một ít thịt cho con, con mang về nhà ăn!”

Lên lớp bốn, Thái Phương Nguyên ngồi ở dãy bàn ngay trước Dư Tiều. Hắn quay xuống, nhìn Dư Tiều cúi đầu lật báo, rồi lại ngó qua bên cạnh Dư Tiều, nhìn thiên tài toán học Olympic Tưởng Kiều Tây ngồi sát bên cửa sổ đang đọc sách tiếng Anh.

Chuông reo hết giờ toán còn chưa kịp dứt, Lâm Anh Đào cơ hồ lủi tới trong nháy mắt, nhanh chóng chiếm giữ vị trí đắc địa.

Thái Phương Nguyên mò trong hộc bàn lôi Ta Ta ra ăn, còn hỏi Tưởng Kiều Tây ăn không.

Lần đầu gặp mặt, từng người bọn họ đều tự giới thiệu với Tưởng Kiều Tây.

Lâm Anh Đào cất giọng chậm rãi rõ rành, nói từng chữ một với Tưởng Kiều Tây: “Tớ tên là Lâm Kỳ Nhạc, Nhạc trong ‘vui vẻ’ —”

Dư Tiều từ bên cạnh vọt miệng cắt ngang lời cô, nói với Tưởng Kiều Tây: “Lúc đầu cậu ấy được gọi là Lâm Anh Đào, cậu có biết tại sao không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.