CHƯƠNG 37
Thạch Kham bị thị vệ áp giải đi theo một thiếu niên áo gấm mũ quan vào điện.
Ngoài điện, dĩ nhiên đầy kỵ binh thiếu niên này mang tới……
“Thúy nhi…… Ngươi cao lên rồi……”
Tề vương hàng ngày uy phong giờ đây hốc mắt đỏ lên. Một ngày trước, hắn vẫn chưa nhìn thấy y, ngập tràn nhung nhớ, chôn vùi quá sâu, ấm ức khó nói thành lời, không làm cách nào vơi bớt.
“Mẫu phi…… Phụ vương……………… Con đã trở lại…………”
Thái hậu suy sút té trên mặt đất, liên tiếp lắc đầu, một khắc trước, bà còn giữ xuân thu đại mộng, không nghĩ tới, trong điện, trong cung ngoài cung, toàn bộ đều là người ngựa của hắn……
Thạch Hoằng đi lên đỡ bà, lại bị bà đẩy ra, ngã xuống bậc thang.
Thái hậu thất thần nhìn ngai vàng, cười nói “Tiên hoàng không có đứa con như ngươi! Ngươi nguyện ý như thế nào, thì cứ làm như thế đi……”
“Bành Thành vương mưu phản soán vị, thái hậu Lưu thị can thiệp chính sự, tự tập hợp binh mã, đưa vào thiên lao, chờ ngày xét xử……”
“Ngụy vương, đừng giam mẫu hậu lại, bà chỉ là vì trẫm!”
Thạch Hoằng túm vạt áo Thạch Hổ thay thái hậu cầu tình.
“Không được cầu xin hắn! Ngươi nếu còn nhớ ta là mẫu hậu của ngươi, thì vĩnh viễn không được mở miệng cầu xin kẻ này!!!”
Thái hậu trước khi đi còn nghe lời này của hoàng thượng, thầm nghĩ muốn đập đầu tự tử.
“Hoàng thượng, không phải thần giam giữ bà, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu lấy thiên tử làm gương, ngày sau sao tránh nổi miệng lưỡi thiên hạ?”
“Anh Đào, Anh Đào, ngươi bằng lòng đi, cầu ngươi cứu mẫu hậu……”
Anh Đào xoay người nhìn hai người bị áp giải ra khỏi điện, lạnh nhạt nói “Bà căn bản không phải mẫu thân của người, tại sao phải cầu xin cho người đã bức hoàng thượng tới đường cùng?”
Bà không phải…… Bà không phải mẫu thân ta, vậy bà là ai? Bà là người đã nuôi dưỡng ta mười mấy năm, lại không hề hiểu con người ta…………
Thạch Hoằng rốt cục đứng dậy, từng bước đi trên bậc thang, trở lại ngai vàng của hắn. Lúc trước khi phụ hoàng ngồi đây, có hay không cũng lạnh băng như thế?
Y cười khanh khách ôm bả vai Lưu Vân, ghé sát tai nàng nói nhỏ vài câu.
Lưu Vân mặt đỏ lên, cắn môi dưới thật lâu không nói nên lời.
“Ngươi đừng lo lắng, chuyện này, đối với ngươi mà nói không đáng kể chút nào, huống hồ…… thời gian của hắn, trong lòng ngươi cũng biết rồi đấy, trở về suy ngẫm lại đi……”
Nữ nhân, một nữ nhân kín cổng cao tường nhưng tịch mịch, nàng cũng khó tránh khỏi mưa bụi thanh lương, làm người, nếu thực chỉ vì một chữ “tình” mà sống, đến cuối cùng, tất nhiên cái gì đến sẽ phải đến, Trịnh Anh Đào không như thế, Lưu Vân cũng sẽ không đơn thuần như thế.
Thâm cung tường cao, che kín vân khai nguyệt đạm.
Giang sơn của hắn, thiên hạ của hắn, hắn chưa bao giờ nhìn thấy…… Đêm khuya sương phủ, thân ảnh tiều tụy vẫn ngồi bên cửa sổ, ngày ngày trông, hàng đêm đợi, cho dù là phi tử thất sủng nơi hậu cung chờ đợi đế vương lâm hạnh cũng không có ánh mắt buồn rầu như thế.
Quả nhiên, y không thất ước, đèn cung đình rạng rỡ, dạ vũ phơ phất, ánh lên một thân đỏ tươi, y đến tiễn ta đoạn đường cuối……
Cửa điện lạch cạch mở, Anh Đào vẫn giữ nét cười như xuân phong.
Thạch Hoằng ngơ ngẩn, hận cũng không phải hận, yêu lại không thể yêu, chung quy y chỉ là giấc mộng xa vời của trẫm.
“Phong Nhã, ngươi gầy quá……”
Tiểu thái giám bưng khay phía sau đỏ hốc mắt.
Hắn đâu chỉ là gầy, đã bệnh đến tàn tật. Sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng không thấy sắc màu. Nhìn Anh Đào, nghẹn ngào nói không nên câu.
“Anh Đào tối nay thuộc về bệ hạ ……”
“Anh Đào……”
Nâng hắn dậy, như ôm ấp một nhánh củi khô.
Cùng nhau nằm trên long tháp, tiểu thái giám kia biết điều thả màn, tắt nến.
Cuộc đời tất có tình si
Mối hận này không liên quan phong cùng nguyệt
Nhớ khi mới gặp y, ngỡ tưởng gặp thiên tiên, từ ấy về sau bị đánh cắp tâm hồn. Biết y là người của Thạch Hổ, hắn chỉ có thể đem vọng tưởng chôn sâu. Nhớ tới người nọ khi lần đầu nhìn thấy hắn, trong mắt lộ vẻ khinh thường. Nhưng hắn chỉ cảm thấy, người này không như đám thần tử âm hiểm, khoảnh khắc y nhìn mình, luôn ẩn giấu sự cô đơn, có lẽ, ngay cả chính y cũng chưa từng phát hiện. Y thật tốt, y thiện lương, tất cả giấu trong tâm hồn cứng rắn, kỳ thật, y cũng có nỗi sợ hãi như hắn vậy.
Thế nhân đều nói làm hoàng đế thật tốt, nhưng Phong Nhã lại chỉ muốn là chính mình.
Cuối cùng hắn vứt bỏ thể xác này, trong lòng phá lệ thản nhiên, hắn biết, Anh Đào muốn cái gì……
Thạch Hoằng lấy chiếu thư đã viết sẵn, nhẹ nhàng đặt vào tay Anh Đào.
“Phong Nhã vốn không có thiên mệnh, cả đời này, bất quá chỉ là trời xanh đùa bỡn ta, gặp lại ngươi, nhưng không rung động nữa. Có lẽ, đây cũng là một loại giải thoát……”
Anh Đào ôm hắn vào lòng, phất tay ra hiệu cho người ngoài trướng, một lát sau, một chiếc bình nhỏ bạch ngọc được mang vào.
Ngậm thứ trong bình, cúi đầu.
Thạch Hoằng thuận theo khẽ mở khớp hàm, cái lưỡi linh hoạt tiến vào miệng y cùng dây dưa, đau khổ khó nói nên lời.
Thì ra, hương vị của Anh Đào là như vậy, Phong Nhã nhớ kỹ trong lòng.
Nụ hôn ngừng, Thạch Hoằng đã nuốt miếng mật khổng tước kia vào trong bụng.
Dường như rưng rưng cười, Anh Đào nâng ống tay áo, lau miệng giúp hắn.
“Sau này có Anh Đào ở đây ngày nào, tuyệt đối sẽ không có ai ủy khuất Trình Phi……”
Giờ dần, trong cung ngọn đèn dầu đã tàn, ánh sáng mặt trời mềm mại chiếu xuống.
Hoàng đế băng hà, mỉm cười mà chết. Trình Phi nhận được tin, điên cuồng xông vào tẩm cung, thấy trên khuôn mặt gầy yếu của Thạch Hoằng là biểu tình thập phần bình tĩnh. Trình Phi cười mà quỳ xuống, sớm biết có hôm nay, vậy thì lúc trước cần gì phải……
Giữa đám người, Thạch Thúy ẩn ẩn trông thấy một bóng dáng đỏ tươi, ngay khi quay lại, giật mình thấy trên khuôn mặt y là một giọt lệ trong suốt……