Ngày hôm sau.
Khó khăn lắm mới được một ngày trời mát, gió lạnh phảng phất thổi qua cửa sổ, rèm cửa màu xanh đậm lại nghịch ngợm lướt qua đầu giường.
Người trên giường khẽ nhíu mày.
Ánh mắt có chút mệt mỏi, Cố Thần đưa tay che ánh nắng, chuyển động cơ thể, chuẩn bị nằm sấp lại rồi ngủ tiếp.
”Ừm?”
Cậu day day trán, ngồi dậy, kéo chăn ra nhìn chân mình với vẻ mặt bực bội.
“...”
Chẳng biết cổ chân được quấn lại bởi hai sợi dây từ lúc nào.
Cố Thần vừa bực vừa buồn cười.
Chiếc giường lớn vốn không có tâm điểm, cũng không biết vì sao cậu lại bị trói, bó hai chân lại như bánh chưng, cố định chặt trên giường.
Di chứng sau khi uống rượu đang từ từ kéo đến, cứ như đang có cả ngàn con ruồi bay trong đầu, không ngừng kêu vo ve vo ve, đúng là nhức đầu muốn chết.
Lúc này lại nhìn thấy một vết bầm dưới chân, thiếu niên nằm xuống lại, thứ này là do ai làm đây?
Cậu mà không dạy dỗ cho tên đó khóc ra nước mắt thì cậu sẽ chẳng phải là Cố Thần nữa!
...
Cậu nhớ rất rõ, buổi trưa hôm qua lúc bọn họ thắng trận, mọi người liền kéo cậu đi ăn mừng, Sở Tiểu Dư phải ngủ trưa, cậu cũng đành phải để cô đi.
Sau đó cậu uống nhiều quá, hình như là với... Với Háo Tử?
Không nghĩ nữa, đau đầu quá, như có cây búa đang gõ bên trong vậy, Cố Thần không kiên nhẫn được nữa đành ngồi dậy, cầm sợi dây thừng dưới chân rồi mở ra, nhìn đống dây bị ném xuống đất, mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Và sau đó lại nằm bịch xuống giường.
Uống rượu có hại cho sức khỏe, câu này đúng là chuẩn không cần chỉnh mà.
Đã rất lâu rồi cậu chưa có cảm giác toàn thân mệt mỏi như này, năng lượng như bị rút sạch, uể oải chẳng muốn làm gì.
Haiz, nghĩ nhiều làm gì, gọi điện thoại luôn cho nhanh.
”Háo Tử,“ Giọng của cậu có hơi khàn, “Đứa nào buộc chân tôi lại thế?”
Tôn Hạo Quảng nhận điện thoại với vẻ mặt đầy ngơ ngác.
Lượng tin tức trong câu nói này có hơi nhiều nha...
Mặc dù cảm thấy không có khả năng, nhưng cũng sợ nhỡ đâu lại làm phiền hai người bọn họ, nên sáng nay mặc dù tò mò muốn chết đi được, cũng không dám gọi điện cho Cố Thần.
Kết quả là trong lúc cậu đang tò mò, thì lại thấy nhị ca gọi điện cho cậu, giọng khàn như vậy, chắc chắn là vừa mới tỉnh dậy.
”Nhị ca à,“ Cậu nín cười, cẩn thận hỏi, “Chân anh bị trói lại hả?”
Vậy, tối qua anh làm cái gì... Mà lại khiến cho Sở Dư trói chân anh lại vậy?
Mượn rượu giở trò... cưỡng gian?
Cố Thần nhíu mày lại, “Không phải cậu?”
Nghe thấy câu này cũng đủ hiểu là cậu ta không biết, “Triệu Tưởng à?”
”Khụ khụ.” Tôn Hạo Quảng ho khan, không dám cười ra tiếng, “Nhị ca, anh không nhớ chuyện tối qua sao?”
Mẹ nó, đúng là tiếc thật mà.
Mặc dù cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nhị ca của cậu nhất định là đã làm rất nhiều... chuyện xấu hổ.
Ha, ha ha ha ha, chỉ tưởng tượng đến bản mặt sống không còn gì luyến tiếc của nhị ca mà cậu đã cảm thấy buồn cười lắm rồi.
Nhưng nghĩ lại đến cảm giác trước mặt Sở Dư, thần trí của nhị ca hoàn toàn bị men rượu xâm chiếm, e là có chút... mơ hồ.
Cố Thần nghĩ lại, cậu vẫn nhớ rất nhiều chuyện, ví dụ như chuyện cậu đánh cho Tôn Hạo Quảng mấy phát này, cả chuyện Tôn Hạo Quảng muốn cướp tiểu mỹ nhân của cậu, còn có... sau đó cậu quay về tiểu khu, hét to... Tôi là ai... Vợ cậu ở đâu...
Cố Thần im lặng một hồi, thật... thật là xấu hổ.
Đầu dây bên kia còn đang cố gắng hỏi cậu có nhớ không, mặt Cố Thần căng ra, thẹn quá hóa giận, “Cậu im lặng đi, đàn ông đàn ang mà hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Sau đó xảy ra chuyện gì nhỉ?
Sau đó hình như là... SỞ! TIỂU! DƯ! ĐẾNNN!!!
Sấm giữa trời quang.
Thiếu niên sững sờ, đột nhiên lấy chăn trùm đầu lại, nằm dài trên giường, chớp chớp mắt.
Vậy mới nói, Sở Tiểu Dư... Có phải đã thấy hết một màn mất mặt đó rồi không?
”Em lải nhải á? Nhị ca, bình thường trước mặt bọn em anh cũng lải nhải chả ít hơn em tí nào đâu... Em...”
Đầu dây bên kia thấy có chút không phục, Cố Thần nhắm mắt lại, nghe một hồi, khó khăn hỏi, “Những... Những lời tôi nói Sở Tiểu Dư nghe được sao?”
”Chắc là không.” Tôn Hạo Quảng nhớ lại phản ứng lúc đó của Sở Dư, nói một cách không chắc chắn, sau đó cũng không nhịn cười được nữa, trước đó giọng của nhị ca thực sự rất buồn cười, chỉ nói một chút, “Nhưng nhị ca à, anh ha ha ha, không nhớ tối hôm qua anh được Sở Dư, ha ha, chăm sóc sao?”
Cố Thần còn chưa kịp phản ứng xem xem điều này có nghĩa là gì thì đã bị tờ giấy ở đầu giường thu hút, cậu quá quen thuộc với nét chữ viết trên đó rồi.
”Sở Tiểu Dư!”
”Gì thế gì thế?” Mắt Tôn Hạo Quảng sáng lên bởi tiếng gọi, “A lô? A lô a lô?”
”Aaaa!”
Cố Thần cúp điện thoại.
—— Xin lỗi đã trói chân cậu lại, với cả, có canh giải rượu ở trên bàn. Sở Dư.
Cố Thần ngồi bật dậy ngay, trong đầu đều là suy nghĩ về chuyện Sở Dư nấu canh giải rượu cho cậu, mang giày vào định ra khỏi phòng, nhưng đi được hai bước lại nghĩ đến chuyện gì đó, quay lại lấy tờ giấy xếp thẳng đặt trong ngăn kéo, mới hài lòng đi.
Hmmm, thật ra thì, Sở Thần cũng dễ nghe phết nhỉ?
...
Ra khỏi phòng một hồi, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là canh giải rượu ở trên bàn.
Thử uống một ngụm, cậu nhíu mày, giấm và gừng... Đúng là chả ngon tí nào.
Bỏ đi, thiếu niên ho một tiếng, ai bảo cậu nhức đầu chứ.
Đến lúc uống xong đặt chén xuống, Cố Thần thấy trong nồi vẫn còn một ít, cậu nhìn một hồi, đột nhiên lại đổ ra chén rồi uống thêm một ngụm.
Dù... Dù sao cũng là tấm lòng của cô, vả lại cậu cũng đang thấy đói, cái này cũng chẳng khác canh là bao.
Thiếu niên vừa nghĩ như vậy, vừa nhanh chóng uống hết.
Thật ra thì, cũng có vẻ ngon đấy.
Uống xong, đang lúc hài lòng chuẩn bị đi ra ngoài, cậu đột nhiên dừng lại, chạm tay vào chén, chén này vẫn còn ấm!
Sở Tiểu Dư vừa mới đi!
Điện thoại ở bên kia rất lâu mới kết nối được.
Cậu thấp giọng hỏi, “Sao giờ cậu mới nhận điện thoại vậy...”
Sở Dư trả lời, “Sao thế?”
Cố Thần vuốt chén, sờ tới sờ lui mấy vòng, “Cậu...”
Cậu đang muốn hỏi tối hôm qua cậu có làm trò điên rồ gì không, thì trong đầu lại có hình ảnh nào đó thoáng qua, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng hình như là... cậu bảo muốn ôm một cái? Không... không phải đâu...
Hay là, hay là đợi lát nữa nhớ lại hết rồi hỏi sau đi.
Cậu ho khụ, tai hơi đỏ lên, đổi đề tài, “Tôi vừa mới thấy canh giải rượu cậu nấu.”
“... Ừ.”
”Tôi, tôi vẫn chưa uống xong, hơi khó uống một chút, còn dư lại một ít nên tôi đổ rồi.” Sợ cô nghe được lại không được tự nhiên, thiếu niên nói nhanh hơn một chút, “Cái đó, bây giờ đi đến đâu rồi?”
Đúng là cậu có đổ một... một chút xíu thôi.
“... Có chuyện gì không?” Sở Dư cụp mắt.
Thật ra thì cô mới rời đi chưa được bao lâu, không phải cô không muốn đi, mà là Cố Thần... ôm cô không cho cô đi, động đậy một chút, thì cậu sẽ lại càng ôm cô chặt hơn.
Nếu thực sự phải gọi cậu dậy, cô e là sẽ lúng túng hơn.
”Nếu ở gần đây thì quay lại đi.” Cố Thần cơ hồ không để ý lắm, nói, “Dù sao, dù sao buổi chiều tôi cũng không có chuyện gì làm, phòng khi chán nản, còn có thể dạy kèm cho cậu.”
Gần đây phải tranh đấu giải league bóng rổ, trường nào cũng cho nghỉ, trường bọn họ và Nhị Trung là trận đấu mở màn, vẫn phải tiếp tục tranh đấu vòng sau, nên hai ngày này bọn họ cũng không có việc gì làm.
“... Không cần đâu.” Sở Dư từ chối, chèn thêm một câu giải thích nhưng vẫn giấu đầu lòi đuôi, “Gần trưa rồi, tôi phải về nhà ngủ trưa.”
Cố Thần nhìn thời tiết, “Cũng gần đến giờ ngủ của cậu rồi, đại viện xa như vậy cậu mà về thì đến mấy giờ chứ?”
Cậu nhíu mày, “Ngủ muộn cậu lại than đau đầu cho mà xem.”
”Chả bao giờ chăm sóc bản thân cả,“ Cậu nói nhỏ ở đầu dây bên này, “Cậu có phải trẻ con ba tuổi không vậy hả Sở Tiểu Dư?”
Sở Dư đột nhiên nghĩ đến, một người đàn ông đã nói câu này trong một quyển sách nào đó.
Ông ta xúc động, “Con người luôn có hai mặt, lúc không yêu, tôi sẽ cảm thấy cô ấy không có gì nổi bật, nhưng đến lúc tôi yêu cô ấy, tôi lại cảm thấy cô ấy bỗng trở thành một đứa trẻ, lúc nào cũng cần có người chăm sóc, dường như chỉ cần một giây không để ý đến là lại bị người khác bắt nạt.”
”Không phải cậu cũng có nhà ở bên này sao? Còn chạy về làm gì?”
Ánh mắt Sở Dư có phần phức tạp, cô luôn biết cách cư xử, nhưng lần này, cô lại chẳng biết phải làm thế nào.
Đột nhiên lại vớ lấy được đáp án vào lúc này, cô mờ mịt, luống cuống, nhưng, chỉ là không cảm thấy ngạc nhiên nữa, giống như là... Tận sâu đáy lòng cuối cùng cũng đoán được cách giải quyết.
Vậy thì cô có thích cậu không?
Trong lòng bỗng nhiên lại lặng lẽ vui mừng, là bí mật nhưng lại tồn tại.
Có thể là do các cô lớn lên cùng nhau, cô đã quen được Cố Thần chăm sóc và làm bạn với nhau, lúc trước đọc sách cô cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này, nghĩ đến chuyện sẽ có một người khác thay thế vị trí của cô, dù lý trí biết là như vậy, nhưng trà trong miệng vẫn có ohaafn đắng chát.
Cô không có cách nào khẳng định được, vui mừng lúc này xuất hiện rốt cuộc là xuất phát từ ham muốn độc chiếm tăm tối, hay là trong đêm không có ai, cảm xúc đã nở hoa lúc nào không thể kiểm soát được.
Càng ngày cô càng thân thiết với Cố Thần hơn, lại sợ mình dễ đưa ra những quyết định dẫn đến những kết quả không mấy tốt đẹp.
”Sở Tiểu Dư! Sao không nói gì hết vậy?” Thiếu niên đột nhiên có hơi nóng nảy.
Đột nhiên lại không nói gì cả, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì...
”Không sao.” Sở Dư lấy lại tinh thần, môi cong lên, “Chỉ là không muốn về đó ngủ thôi.”
”À.” Thiếu niên bình tĩnh trở lại.
Cố Thần nghĩ một hồi, ngón tay lại chạm vào hoa trên bàn rồi dịch lui dịch tới, giả vờ ho một tiếng, nhìn đèn treo trên trần nhà, cơ hồ không để ý lắm nói, “Hay là, cậu sang phòng cho khách nhà tôi ngủ cũng được.”
”Dù sao thì phòng cho khách cũng không có người ngủ, chỉ cần dọn dẹp một chút thì...”
Sở Dư:...
Dù tính cách có lạnh nhạt đến đâu, thì dù sao thì cô vẫn là một cô gái.
”Tiểu Cố.” Cô cắt ngang, có chút xấu hổ. “Cậu im lặng đi.”
“...”
Cố Thần hạ giọng xuống, nhỏ giọng hỏi, “Sao... Sao thế?”
Đột nhiên lại linh cảm có chuyện gì không hay xảy ra...
Cứu, cứu mạng! Không phải tối hôm qua cậu đã nói ngu ngốc gì đấy chứ...
Tác giả có lời muốn nói. Ừ, không có “? “
[Nhật ký mất mặt của Cố Tiểu Gia 22]
Cố Tiểu Gia: Cậu mà không dạy dỗ cho tên đó khóc ra nước mắt thì cậu sẽ chẳng phải là Cố Thần nữa!
...
Cố Tiểu Gia: Hmm, thật ra thì Sở Thần cũng dễ nghe phết đấy.