Lại qua rất nhiều năm.
Chuyến bay quốc tế trước sau như một lại về trễ, Trịnh Hoan không ngừng đẩy nhanh tốc độ cuối cùng ở đêm Bình An về tới nhà.
11 giờ 40 phút, còn tốt còn tốt.
Cậu mở cửa nhà, không khí ấm áp ụp vào mặt, buông hành lý trong tay ra, cậu bắt đầu cởi giày.
“Anh, em đã trở về.”
“Ba ba.” Một bé trai bốn năm tuổi giống như đạn pháo từ trong phòng vọt ra, “Con nhớ người muốn chết.”
Phía sau đi theo cẩu Akita: “Gâu gâu...”
“Ngoan, ba ba cũng nhớ con.” Trịnh Hoan có lệ xoa xoa đầu nhi tử, nhìn đến thân ảnh cao dài đằng sau, đôi mắt nháy mắt sáng lên.
Cậu tùy tay đem áo khoát ném lên người nhi tử, cả người nhóc đều bị che khuất hết.
“Đã về rồi à, anh còn đang lo lắng em không về kịp chứ, anh có nấu canh em thích uống đó...”
Trịnh Hoan bổ nhào vào người anh, đầu tóc lạnh lẽo dùng sức cọ anh, đem mặt dán ở cổ anh hít vào một hơi thật sâu.
Nga, chính là hương vị này, làm người ta nhớ muốn chết.
“Anh, em rất nhớ anh, đặc biệt đặc biệt nhớ...”
“Được rồi được rồi, anh đã biết, anh cũng đặc biệt nhớ em.”
Qua tuổi 30 rồi, đã kết hôn mấy năm, con trai cũng đã đủ tuổi đi mua nước tương luôn rồi mà Trịnh Hoan vẫn như cũ cực kỳ thích làm nũng với anh.
“Anh, mau đến xem quà em mang về cho anh nè.”
Trịnh Hoan lôi kéo Thẩm Gia ngồi vào sô pha, mở hành lý ra.
Trong hành lý nhét đầy các loại CD đã ký tên, còn có poster, ảnh chụp các loại...
“Lần này em gặp được Backstreetboy, Justin Bieber...” Cậu như hiến vật quý mà đưa đến trước mặt Thẩm Gia.
Nhóm nhạc Trịnh Hoan thành lập đã được mười năm, càng ngày càng nổi tiếng, ở quốc tế cũng đoạt không ít các giải thưởng lớn.
Cậu xuất ngoại lần này là để đi lãnh một giải rất lớn rất có tiếng nói trong giới âm nhạc. Trong lễ trao giải có không ít thần tượng mà Thẩm Gia trước đây đã từng phấn qua....
Chiến lợi phẩm mà cậu thu thập được được cậu đặt rất cẩn thận trong hành lý, vậy mà cúp của chính mình lại tùy tiện chôn tuốt phía dưới...
12 giờ tiếng chuông vang lên.
“Anh, giáng sinh vui vẻ!”
“Giáng sinh vui vẻ! Em đi cất đồ đạc trước đi, anh đi tắm một lát... Ở trên giường chờ em.” Thẩm Gia cười tủm tỉm ôm chiến lợi phẩm của mình đi về phòng.
Trịnh Hoan mỉm cười nhìn anh đi lên lầu, sau khi không thấy thân ảnh của anh nữa, tươi cười trên mặt nhanh chóng biến mất, đổi thành gương mặt như đòi nợ, quay đầu lại nhìn về phía cây thông Noel thấy có để ba hộp quà.
Thật tốt, cái lớn nhất chính là của cậu, bên cạnh còn có một hộp quà nhỏ và một hộp quà nhỏ hơn nữa.
Cậu rũ đầu xuống nhìn nhi tử Alpha của mình cùng với xuẩn cẩu bên cạnh nhóc.
Bé con Alpha cầu sinh dục nháy mắt get được tín hiệu.
Nhóc quen cửa quen nẻo mà đem hộp quà của mình đẩy đẩy về phía trước, thuận tiện đánh nhẹ lên Akita, cẩu Akita lập tức bắt chước tiểu chủ nhân, dùng móng vuốt cẩu đem hộp của mình cũng đẩy đẩy về phía trước theo...
Hừ, liền tính các ngươi thức thời!
Trịnh Hoan kiểm tra hộp quà của bọn họ, đem tất cả đồ vật mà Thẩm Gia tự tay làm đem ra hết, kẹp ở dưới cánh tay rồi đi lên lầu...
Trong phòng khách, nhóc Alpha cùng cẩu thở phào một hơi, hôm nay lại ở dưới tay dấm tinh thành công sinh tồn một ngày!
TOÀN VĂN HOÀN.
Editor: Cuối cùng cũng có một truyện để được chữ HOÀN rồi. Mừng muốn khóc!:))))