Ảnh Đế Đầu Óc Hỏng Rồi

Chương 22: Chương 22




29.

Sau lần đó, Lương Nhung thường xuyên mời cậu về nhà mình, mỹ danh là nghiên cứu nhân vật.

Tống Ninh cảm thấy vô cùng buồn cười, chỉ là một chương trình thực tế thôi, có phải là bộ phim kinh điển lớn nào đâu, cần gì chuẩn bị kỹ như vậy.

Nhưng cậu không muốn vạch trần, sau khi tan tầm liền ngoan ngoãn theo Lương Nhung về, trước khi đến nhà hắn, cậu ghé qua nhà mình lấy ít vật dụng hằng ngày cùng quần áo.

Như vậy có khác gì ở chung đâu.

Cả ngày đều thảo luận kịch bản trên giường.

Đợi đến đêm trước ngày ghi hình, Tống Ninh đắp một cái chăn mỏng, nói với Lương Nhung: “Hôm nay không xem kịch bản nữa, vành mắt đen hết rồi.”

Lương Nhung bất đắc dĩ đồng ý.

30.

Ngày hôm sau, Lương Nhung tỉ mỉ chuẩn bị một bộ quần áo nhạt màu cho Tống Ninh. Sau khi cậu mặc lên, nhìn vô cùng khoan khoái, nhẹ nhàng, đem đến cho người khác hảo cảm.

Thời điểm trợ lý nhìn thấy cậu, cả người đều sững lại, lặng lẽ nói với Lương Nhung: “Không biết còn tưởng chị dâu là tiểu thịt tươi mới xuất đạo nào đó.”

Lương Nhung nghe vậy thì vô cùng hài lòng.

Trước khi xuất phát tới địa điểm quay hình, Tống Ninh thập phần yên tĩnh ngồi trong xe, không nói một lời nào. Tuy cậu không biểu hiện ra nhưng Lương Nhung cảm nhận được.

Hắn đưa tay ngoắc lấy ngón út của Tống Ninh, hỏi: “Làm sao vậy, có phải rất căng thẳng không?”

Tống Ninh gật gật đầu, “Hai ngày trước không cảm thấy gì, bây giờ chuẩn bị quay thì cảm thấy vô cùng căng thẳng, lát nữa em vẫn nên nói ít một chút, em sợ làm không tốt.”

Lương Nhung an ủi, nói: “Không cần sợ, nếu nói sai, anh sẽ bảo hậu kỳ cắt đi.”

31.

Nhóm Lương Nhung là khách mời quan trọng do chương trình mời tới, vì để xây dựng cảm giác bí ẩn, bọn họ đặc biệt sắp xếp hai người xuất hiện cuối cùng, vì vậy khi hai người tới thì những người khác đang ăn cơm.

Gần mười người ngồi xung quanh một cái bàn tròn, nhìn thấy hai người thì đồng loạt đứng lên chào hỏi.

Tống Ninh nhìn lướt qua, phát hiện ngoại trừ những người giống cậu, đi cùng khách mời thì còn lại đều ca sĩ, diễn viên nổi tiếng.

Mà bên ngoài vây đầy nhân viên công tác cùng thợ quay phim.

Tống Ninh càng ngày càng cảm thấy khẩn trương, tay theo bản năng nắm lấy góc áo Lương Nhung.

Một nữ ca sĩ nhìn thấy vậy liền ồn ào nói: “Ôi, quan hệ giữa Lương ảnh để cùng người bạn này là như thế nào đây?”

Lương Nhung thong dong nở nụ cười, nói: “Giống như cô đã thấy.”

32.

“Xin chào mọi người, tôi tên là Tống Ninh, là bác sĩ tâm lý của Lương Nhung, ách, tôi tới đây hỗ trợ một chút.”

Có một hậu bối trong công ty Lương Nhung lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, Nhung ca trước đây bị áp lực công việc nên cần tìm một bác sĩ tâm lý.”

Những người còn lại lập tức gật đầu biểu hiện mình đã hiểu.

Lương Nhung dẫn Tống Ninh ngồi xuống, những người trên bàn giới thiệu một chút rồi tiếp tục trò chuyện rôm rả.

Có một nam diễn viên dẫn theo bạn học tới giới thiệu trước. “Bọn tôi quen nhau từ năm cấp ba, đến nay sắp được hai mươi năm rồi.”

“Làm sao hai người lại quen nhau?” Có người hỏi.

Bạn học của nam diễn viên ngượng ngùng nói: “Khi đó cậu ấy rất đẹp trai, được cả trường gọi là *giáo thảo, tôi cảm thấy không phục nên tìm cậu ấy đánh một trận, sau đó thì quen biết.”

*Giáo thảo: là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường

Mọi người vỗ bàn cười to, “Năm mười sáu, mười bảy tuổi, tất cả các thiếu niên đều muốn mình là người được chú ý.”

Tống Ninh không nhịn được cười, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Lương Nhung: “Năm mười sáu tuổi anh cũng như vậy.”

33.

Nữ ca sĩ kia giống như đeo máy trợ thính, lập tức bắt lấy câu nói của cậu, hứng thú hỏi: “Ồ, bác sĩ Tống cùng Lương ảnh đế quen nhau sớm như vậy?”

Tống Ninh hoang mang nhìn Lương Nhung, nhưng hắn lại không lên tiếng, cậu chỉ có thể tự mình trả lời; “Ừm… Coi như vậy đi.”

Ánh mắt nữ ca sĩ đó lập tức sáng lên, “Oa thật tốt, có thể quen biết nhau sớm như vậy, thật tốt.”

Mà người vừa kể chuyện kia cũng quay sang hỏi cậu: “Năm mười sáu tuổi, Lương ảnh đế trông như thế nào, chắc chắn rất khác với chúng tôi, từ nhỏ đã thận trọng.”

Tống Ninh lần này trả lời rất nhanh: “Mới không phải như vậy, anh ấy lúc ấy vô cùng ấu trĩ luôn.”

“Ha ha ha, xem ra tính cách bây giờ là do năm tháng rèn giũa.”

Tống Ninh lắc đầu một cái, “Cũng không phải, hiện tại anh ấy cũng rất hoạt bát, không hề thay đổi.”

Nói xong liền liếc mắt nhìn Lương Nhung, lần này hắn cũng nhìn cậu, khóe miệng giương lên, trong mắt đầu là ôn nhu.

Tống Ninh cũng hé miệng cười.

Kỳ thực cậu không để ý hắn từng trải qua những chuyện gì, cũng không hẳn hắn mất đi ký ức, bởi hắn mãi mãi là hắn, chỉ là hắn đã từ một cậu thiếu niên mười sáu tuổi trở thành một nam nhân thành thục.

Nói cho cùng, người cậu yêu xưa nay vẫn chỉ là hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.