Lạc Miểu trở về phòng trọ đang thuê, đóng cửa lại, chậm rãi quay người, tay nắm thật chặt từ từ nhét vào trong miệng, ngăn chặn tiếng rít gào sắp nổ ra.
A a a a a! Cậu trở thành trợ lý của Tống ảnh đế! Làm trợ lý sinh hoạt bên cạnh ảnh đế!!!
Quả nhiên là trời cao muốn phó thác cho ai một sứ mệnh nào thì trước tiên người đó phải chịu sự đau khổ của tâm chí, gân cốt lao lực, bla bla bla..... Đây chính là sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*mà.
(*山重水复疑无路,柳暗花明又一村: Hai câu thơ được trích trong “Du Sơn Tây thôn” của Lục Du nghĩa là giữa cảnh núi non trùng điệp, cảm tưởng như đã là cuối đất cùng trời rồi, thì lại thấy được bóng liễu và hoa tươi nơi thôn làng. Hàm ý của câu thơ đại khái là đang luẩn quẩn trong cái gian khổ thì lại thấy được một ánh sáng hy vọng.)
Lúc trước chịu khổ ở Nhuệ Nghệ tính là gì, Tiết Tử Dục cho cậu bao nhiêu thiệt thòi cũng không quan trọng! Cậu thật sự cảm kích bọn họ!
Nhờ những kinh nghiệm đó, cậu mới có thể thuận lợi trở thành người bên gối Tống ảnh đế... À không, là người bên cạnh a a a a a!
Sau này, cậu sẽ không bao giờ cho rằng mình là người xui xẻo nữa, vận may đời này của cậu đều dùng để gặp nam thần rồi!
Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày mai đến chỗ Tống ảnh đế báo danh!
Phải hiểu rằng, từ khi Tống ảnh đế thành danh đến nay, luôn luôn lạnh nhạt yên tĩnh, vì để tránh bị paparazzi quấy rầy, nơi ở của anh vẫn luôn là bí mật, chỉ có vài người thân cận mới được biết, vậy mà lại có thể nói cho cậu rồi!
Lạc Miểu lấy thoả thuận bảo mật trong túi ra, hai tay đều run lên.
Mặc dù cậu đã ký cái này, mặc dù tiết lộ thông tin cá nhân ra ngoài sẽ phải trả một số tiền lớn bồi thường vi phạm hợp đồng, còn phải gánh chịu trách nhiệm pháp lý, tuy rằng dựa vào khả năng kinh tế của Tống ảnh đế cho dù bị phát hiện nơi ở cũng có thể chuyển sang nơi khác một cách dễ dàng... nhưng! Nhưng không quan tâm ra sao, cậu “get” địa chỉ thật của nam thần a a a a!!!
“Nếu như tôi có đũa thần, biến to biến nhỏ rồi trở nên xinh đẹp...”
Lạc Miểu một bên sắp xếp hành lý, một bên ngân nga bài mình yêu thích nhất (tiểu đinh đong), thầm nghĩ ngày mai có thể sẽ được nhìn thấy Tống ảnh đế khi ở nhà, cả người đều tựa như đang bay trên chín tầng mây rồi
Cậu cảm thấy nhất định là mình đã trúng vận Cẩm Lý*, dùng vận may cả đời cậu vào việc gặp được nam thần lần này, quyết tâm cần cù chăm chỉ phục vụ, nhẫn nhục chịu khó làm việc, không sợ khổ, không sợ mệt, nghiêm túc chăm sóc ảnh đế thật tốt, nỗ lực trở thành một “người đàn ông” sau lưng ảnh đế, cùng ảnh làm bạn!
*( 锦鲤 /jǐnlǐ/ cẩm lý: (cá chép): ở đây được hiểu là vận may, dịp may.)
Khoảng hai giờ chiều ngày hôm sau, cậu đến nhà Tống ảnh đế, hôm qua Côn Bằng đã dặn dò cậu, Tống ảnh đế khi không làm việc sẽ thích ngủ nướng, tốt nhất không nên đến vào buổi sáng.
Đây là một biệt thự biệt lập nằm sâu trong khu ngoại thành, con đường quanh co tĩnh mịch, rất bí ẩn, Lạc Miểu không có xe, lần đầu tiên tới đây nên chưa quen đường, sau khi xuống xe taxi phải đi hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Cậu hơi mệt, nhưng tinh thần rất phấn khởi, chỉnh lại tóc tai, sửa sang quần áo, ngón tay trỏ run run nhấn chuông cửa.
Người mở cửa là Côn Bằng, vừa thấy Lạc Miểu đã nhiệt tình nói: “Thân mến, cậu đã đến rồi, ở đây khó tìm lắm nhỉ.”
“Vâng, thế nhưng rất thanh tịnh, rất thích hợp với thầy Tống.”
Lạc Miểu trả lời bằng giọng nói ngây ngô của thiếu niên, hôm nay cậu mặc áo T-shirt màu trắng, quần bò màu xanh lam, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Cũng không biết Tống Thịnh Trạch vô tình hay cố ý đi ngang qua tiền sảnh, liếc mắt nhìn cậu, hai chân Lạc Miểu lập tức khép lại cung cung kính kính chào hỏi: “Xin chào thầy Tống! Em đến báo danh ạ!”
“Phụt ~” Côn Bằng ngẩng đầu che miệng nở nụ cười, “Không biết còn tưởng cậu vào quân doanh đấy.”
Tống Thịnh Trạch không có biểu tình gì: “Đến rồi thì vào đi chứ, đứng trước cửa làm gì?”
Lạc Miểu đỏ mặt gật gật đầu: “Vâng vâng, thầy Tống, vậy, vậy em vào được...” Miệng nói nhưng chân vẫn không dám động, đứng trước cửa, ngó quanh bốn phía tìm bao giày.
Cậu nhìn chung quanh tìm không thấy bao giày, không tiện đi đến tủ giày, suy nghĩ một chút rồi cong eo cởi giày ra, trực tiếp mang tất giẫm trên đất, bàn chân vừa tiếp xúc với sàn nhà lạnh lẽo, Lạc Miểu bị kích thích bất giác cuộn đầu ngón chân.
Tống Thịnh Trạch trong lúc lơ đãng nhìn thấy, cảm giác có chỗ nào đó trong lòng bị đôi chân kia cào ngứa, chỉ xuống tủ giày: “Lấy dép lê mang vào đi.”
“Đúng đó, chắc chắn thời gian sau này cậu ở đây nhiều hơn ở nhà, cũng không thể cứ chân trần thế được.” Côn Bằng mở tủ giày, lấy đôi dép lê mới đưa cho Lạc Miểu.
“Vâng, cảm ơn thầy Tống, cảm ơn anh Côn.” Lạc Miểu nhanh chóng mang dép vào.
Xúc động ghê, cậu đã thành công đăng đường nhập thất rồi ư? Nhà của nam thần đó! Trái tim nhỏ của Lạc Miểu đập thật nhanh.
Tống Thịnh Trạch thoáng nhướn mi, không đầu không đuôi nói: “Không cần gọi thầy.”
“Ha?” Lạc Miểu mờ mịt.
Côn Bằng hề hề dùng vai đẩy Lạc Miểu: “Ai u, Thịnh Trạch nhà chúng ta coi cậu là người của mình đó, gọi anh Trạch là được rồi.”
“Anh, anh Trạch.” Lạc Miểu nhấp môi dưới, thăm dò hô một tiếng.
Tống Thịnh Trạch gật đầu quay đi.
Côn Bằng đã quen dáng vẻ tinh tướng của anh, không để ý lắm vỗ vỗ Lạc Miểu: “Thịnh Trạch rất thích cậu, làm rất tốt!”
Lạc Miểu vẫn là lần đầu tiên thấy căn nhà lớn đến vậy, Côn Bằng vừa dẫn cậu đi làm quen, vừa nói thói quen của Tống Thịnh Trạch.
“Nơi này cách một ngày sẽ có nhân viên đến quét dọn, cậu không cần quét tước vệ sinh, chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng Thịnh Trạch là được... Cậu ta thích ngủ nướng, cực kỳ ghét nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, không có công việc thì cứ kệ cậu ta ngủ, nhưng nếu có công việc thì cậu cần phải làm đồng hồ báo thức hình người gọi cậu ta dậy, ít nhất ba lần trở lên mới tỉnh, thời gian cậu cứ căn chỉnh cho tốt. Tiếp đó thì chớ nhìn vóc người cậu ta đẹp nha, đều là luyện tập mà có, thực ra đặc biệt tham ăn, vô cùng thích đồ ngọt... Đúng rồi, cậu phụ trách làm cơm, đôi khi nhất định phải dựa theo thực đơn mà bác sĩ dinh dưỡng cung cấp, chính xác đến từng li...”
Lạc Miểu cầm quyển sổ nhỏ tỉ mỉ ghi chép, điện thoại di động còn mở ghi âm chỉ sợ sót điều gì quan trọng.
“Anh nói nhiều vậy, làm cho người khác cảm thấy tôi rất khó hầu hạ.”
Tống Thịnh Trạch không biết nhảy ra từ chỗ nào, ôm cánh tay dựa vào khung cửa nói với Côn Bằng: “Xem ra, lúc thường anh có rất nhiều bất mãn.”
Côn Bằng nghĩ thầm không phải thế thì thế nào nữa, cái lão súc sinh này mà còn biết xấu hổ trước mặt người khác! Ngoài miệng lại khẩu thị tâm phi nói: “Ai u, sao có thể chứ, anh đây đang bàn giao lại một số công việc cho bạn nhỏ, giúp cậu ấy nhanh chóng làm quen với công việc.”
Tống Thịnh Trạch liếc mắt sang nhìn Lạc Miểu đang vùi đầu ghi chép, hừ nhẹ một tiếng quay người rời đi.
Côn Bằng nói một lúc: “Ừm... Xem như cũng đầy đủ rồi, cậu còn có cái gì muốn hỏi không?”
Lạc Miểu dùng cán bút cào cào đầu, nhìn chung quanh một chút, không thấy Tống Thịnh Trạch ở đây, nhỏ giọng hỏi: “Cái kia, anh Côn, tôi muốn hỏi trợ lý sinh hoạt trước kia của anh Trạch đâu? Có phải là làm chuyện gì anh Trạch không thích nên bị sa thải rồi hả? Anh nói đi, tôi sẽ cẩn thận tránh...”
Côn Bằng cười khổ: “Xưa nay Thịnh Trạch không có trợ lý sinh hoạt, mấy năm qua đều là anh vừa làm cha vừa làm mẹ, tay phân tay nước tiểu*...”
(*一把屎一把尿: Nhất bả thỉ nhất bả niệu: ý chỉ việc nuôi nấng con cái từ bé khó khăn, cực khổ. Nhưng để tăng cảm giác Côn Bằng dạy hư trẻ nhỏ thì vẫn để theo nghĩa thô như trên)
“Côn Bằng, dạo này lá gan anh có vẻ hơi lớn rồi nhỉ?”
Tống ảnh đế bỗng nhiên lại xuất hiện, giọng điệu nhẹ nhàng nói một câu khiến mỡ toàn thân Côn Bằng run lên, che miệng lại.
Tống Thịnh Trạch không để ý tới y, nhét ly nước trái cây vào tay Lạc Miểu.
Lạc Miểu nơm nớp lo sợ nhận nước trái cây, đây là lần đầu tiên từ khi cậu làm trợ lý cho đến nay được nghệ sĩ đưa nước trái cây cho, lại còn là nam thần của cậu! Nếu như có thể, cậu sẽ uống một ngụm, rồi mang ly nước trái cây này về nhà để cất vào tủ kính!
Lông mi Tống Thịnh Trạch rất dài, lúc cúi đầu nhìn cậu, mí mắt rũ xuống, xoá đi cảm giác lạnh lùng, khó giải thích được khiến người cảm thấy vô cùng dịu dàng, Lạc Miểu nhìn một chút cũng thấy hai má đang nóng lên.
Tống ảnh đế cong môi đầy hoàn mỹ: “Nhìn cái gì chứ? Uống đi, không thích ngọt?”
“Không, thích, cực kỳ thích ngọt...”
Lạc Miểu vội vàng nhấp một hớp nước trái cây che giấu hai má ửng hồng của mình, chất lỏng hơi lạnh chảy vào khoang miệng, lướt qua đầu lưỡi, quá ngọt...
Cuối cùng đã rõ ràng tại sao trước kia Tống ảnh đế không tuyển trợ lý rồi.
Mỗi ngày ở bên cạnh nam thần, không cẩn thận sẽ bị đối phương câu hồn đi mất, trong lòng còn suy nghĩ được việc gì khác nữa?
Vừa nghĩ tới bản thân là trợ lý sinh hoạt đầu tiên và duy nhất của Tống ảnh đế, Lạc Miểu cảm thấy trọng trách thì nặng mà đường thì xa, cậu cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, quyết tâm không thể bị mê hoặc, nhất định phải vì nam thần mà tận tụy, làm một trợ lý át chủ bài!
Côn Bằng ước ao đảo mắt nhìn ly nước trái cây kia, ai oán nói: “Đây đúng là chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc*, anh theo cậu tám năm, tám năm đó! Lúc cậu uống nước trái cây thì có bao giờ nghĩ đến anh không?”
(*但见新人笑,那闻旧人哭: Ðãn kiến tân nhân tiếu, ná văn cựu nhân khốc: câu thơ trích từ bài Giai Nhân của Đỗ Phủ)
Tống Thịnh Trạch nhún nhún vai: “Đây là vì muốn tốt cho anh, Bằng Bằng, cân nặng của anh sợ không chịu nổi.”
“Thôi, anh đây rộng lượng, anh không tính!”
Côn Bằng lại hề hề cười nói: “Được, Lạc Miểu cũng đến rồi, việc gì anh nên bàn giao cũng đã bàn giao, đã đến lúc nghỉ hưu, sau này, phụ trách công việc giao cho người trẻ.”
Côn Bằng rất hài lòng đối với Lạc Miểu, vỗ vỗ đầu cậu, lại bị Tống Thịnh Trạch trừng mắt một cái, y tức giận nói: “Anh đi anh đi, hai người các cậu từ từ vui vẻ đi.”
Đi tới cửa, dường như nhớ tới điều gì lại nói: “Đúng rồi, nói mới thấy Lạc Miểu đúng là phúc tinh, ngày hôm nay vừa đến, đạo diễn Ngô cũng liên lạc với anh về bộ phim điện ảnh mới, đây là bộ phim cậu vẫn luôn mong đợi mà, còn đầu tư bao nhiêu thì cậu nghĩ xong rồi nói trực tiếp với đạo diễn Ngô, quan hệ của cậu với anh ta cũng tốt hơn anh, anh sẽ không cần truyền lời.”
“Ừm.” Tống Thịnh Trạch hờ hững đáp một tiếng.
Côn Bằng vừa đi, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Lạc Miểu không dám nói chuyện với Tống Thịnh Trạch, xem xem thời gian đã sắp sáu giờ, nghĩ mình nên đi làm cơm trước.
“Làm cơm đi, tôi hơi đói bụng.” Tống Thịnh Trạch mở miệng trước.
Vừa nãy đã được làm quen gian bếp, nguyên liệu nấu ăn cũng rất đầy đủ, Lạc Miểu mở tủ lạnh ra, hỏi Tống ảnh đế đang ôm tay dựa cửa: “Anh đói bụng, vậy em làm đồ ăn nhanh một chút, hmm... Ức gà rán chanh tươi trứng chần và sốt cà chua, với lại mì xoắn ốc súp kem bông cải xanh, anh thấy được không? Hay là muốn ăn món Trung Quốc?”
“Món vừa rồi cũng được, kiểu Trung Quốc...” Kẻ tham ăn Tống ảnh đế không tiền đồ liếm liếm môi, “Lần tới rồi ăn.”
Lạc Miểu bật lửa đỏ dầu vào chảo, nhìn rất ung dung không vội, thực ra loạn tung tùng phèo, cậu rất tự tin về khoản nấu ăn, nhưng sau lưng có một đôi mắt đói bụng nhìn chằm chằm làm cậu hơi lúng túng.
Thoạt nhìn hôm nay Tống ảnh đế rất rảnh rỗi, hoặc cũng có thể là do cực kỳ đói bụng, sau khi nói xong cũng không đi, như đang tò mò, ôm tay dựa vào cạnh cửa nhìn Lạc Miểu làm cơm.
Lạc Miểu gần như có một loại ảo giác, nếu như động tác của mình chậm một chút, không mang cơm ra đúng lúc, rất có thể Tống ảnh đế đói bụng sẽ trực tiếp ăn thịt cậu! Thật là đáng sợ...
Tống Thịnh Trạch đúng là đói bụng, cũng rất tò mò, lười không muốn đi.
Từ nhỏ ở nhà, cha mẹ vì công việc bận rộn vẫn luôn chạy khắp nơi, căn bản không có thời gian nấu cơm cho anh, dì bảo mẫu làm cơm cũng rất qua loa, không quan tâm có ăn ngon hay không, miễn anh no bụng là được, nhìn bóng lưng cậu trai nghiêm túc nấu nướng, nghe hương thơm từ thức ăn trên bếp toả ra, anh cảm giác được hơi thở khói lửa chưa bao giờ có, ấm áp mà lại ngọt ngào....
Tống ảnh đế nhìn bóng lưng bận rộn của trợ lý nhỏ mới nhậm chức, khẽ nuốt nước miếng một cái.
__________
Lạc tiểu bạch thỏ: Cơm gần xong rồi, chớ ăn em!
Tống đại hôi lang: Nhưng nhìn em ngon hơn...