Editor: MAC
Đã biết rõ sự tình, Tô Nhan Y liền tổ chức một hội nghị chỉ có năm người, bởi vì còn chưa tìm thấy người thay thế chức trợ lý của Tôn Mẫn Nghệ nên tạm thời chị ta còn chưa từ chức, nhưng lần hội nghị này hiển nhiên cô không có ý định cho chị ta tham gia cùng, Tô Nhan Y vô cùng không khách khí bảo Khang Trọng chắn Tôn Mẫn Nghệ ngoài cửa phòng họp.
Những người tham gia hội nghị đều là lãnh đạo cao tầng của giải trí Ánh Sáng Ngọc, cũng là tâm phúc của Tô Nhan Y, ngoài Tô Nhan Y và Khang Trọng còn bao gồm phó giám đốc Hà Minh Dương, tổng giám tài vụ Tào Nhã Văn, người phụ trách bộ phận nhân sự Trương Thiên Trạch, năm người ngồi chung, cũng đã đủ quyết định bất kỳ chuyện gì liên quan đến sự tình của giải trí Ánh Sáng Ngọc.
Hội nghị giằng co hơn một giờ, ban đầu mọi người còn kinh ngạc nghe Tô Nhan Y trình bày nhưng dần dần mấy người đều hưng phấn thảo luận rôm rả.
Ý của Tô Nhan Y cũng đơn giản, chỉ có hai vấn đề, thứ nhất chính là kiềm chế nhà họ Vương, chèn ép thu mua giải trí Thiên Vương, hai là về tương lai phát triển và dự tính về triển vọng của Tần Tịch Nhiên. Mấy người ngồi ở đây lớn tuổi nhất chưa đến 40, một đám người đang độ tuổi dã tâm bừng bừng, lúc này chịu tác động lớn của Tô Nhan Y mà hưng phấn, thảo luận kịch liệt, có bao nhiêu quyền cước đều thể hiện ra bấy nhiêu.
Tô Nhan Y rất vừa lòng với phản ứng của mọi người, bọn họ thương thảo lập ra một số kế hoạch thu mua hòan mỹ, sau đó tiện thể thảo luận về vấn đề phát triển của Tần Tịch Nhiên, người đang ngồi đây cũng là lão làng trong vòng giải trí, rất nhanh đã soạn ra những kế hoạch hoàn hảo cho Tần Tịch Nhiên, không chỉ là phát triển ở quốc nội, mà càng muốn mở rộng mục tiêu ra thị trường quốc tế, khiến Tô Nhan Y càng thêm vừa lòng.
Bàn xong chính sự, thân là người phụ nữ thứ hai trong nhóm, tổng giám tài vụ Tào Nhã Văn liền phát ra bản năng bát quái, tò mò hỏi Tô Nhan Y: “Tô tổng, em phủng* Tần Tịch Nhiên vậy, không phải thật sự có quan hệ gì với cậu ta đấy chứ? Chẳng lẽ Tô tổng của chúng ta đã biết động tâm?”
*phủng: sủng ái, nâng đỡ.
Tào Nhã Văn vừa dứt lời, những người còn lại hai mắt đều toả sáng nhìn chằm chằm Tô Nhan Y, hiển nhiên cũng vô cùng tò mò.
Tô Nhan Y sắc mặt lạnh lùng không nhìn ra biểu hiện gì, giọng nói lại bình thản: “Chúng tôi đã kết hôn, anh ấy là người tôi che chở, đương nhiên muốn phủng.”
Câu này của Tô Nhan Y giống như mìn nổ, nháy mắt đem mấy người ngồi đây chấn động ngây người.
“Kết hôn? Kết hôn khi nào? Sao chúng tôi không biết, chuyện lớn vậy mà không cho chúng tôi biết thật sự không xem nhau là bạn bè.” Tuy là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng làm cộng sự nhiều năm, mấy người Tào Nhã Văn có quan hệ không tồi với Tô Nhan Y, cũng được xem là bằng hữu thân cận, nếu không sao giám bát quái chuyện xấu của Tô Nhan Y.
Tô Nhan Y liếc mắt nhìn Tào Nhã Văn, bình tĩnh nói: “Không phải bây giờ nói cho chị sao, muốn tặng phong bì thì đưa luôn cũng được.”
“Ha, mời còn không mời bọn tôi đi cưới, lại còn đòi tiền biếu? Không cho!” Làm tổng giám tài vụ, mấy việc mua bán lỗ vốn tuyệt đối không thể làm!
“Vẫn chưa làm tiệc cưới, lúc nào làm sẽ nói chị.” Vấn đề về tiệc cưới trước kia Tô Nhan Y không thèm suy xét qua, nhưng giờ lại muốn tìm hiểu một phen, vừa lúc công khai quan hệ của hai người, tuy rằng sẽ khiến một ít phiền toái tìm đến nhưng cũng có thể giảm một số phiền phức, không biết ý của Tần Tịch Nhiên như thế nào, rốt cuộc công khai hay không thì ít ảnh hưởng đến anh hơn.
“Được, đến lúc đó chị nhất định sẽ gói một lì xì lớn, chậc chậc, Tần Tịch Nhiên nha, Tô tổng, nói cho bọn tôi biết đi, làm sao hai người lại ở bên nhau, yêu đương ngay dưới mí mắt bọn tôi vậy mà bọn tôi không biết tí gì, bản lĩnh giữ bí mật hạng nhất nha.” Tào Nhã Văn tiếp tục bát quái, trong đầu không khỏi nghĩ cảnh tượng hai núi băng ở cạnh nhau, chậc chậc, không biết người nào đông chết người nào, ngẫm lại liền thấy có chút khủng bố.
Tô Nhan Y trầm mặc, vấn đề này cô cũng không cần thiết phải trả lời, cô còn không nhớ mình nói chuyện yêu đương với Tần Tịch Nhiên khi nào đấy.
Trương Thiên Trạch tương đối ổn trọng, vẫn luôn nghe một bên không nói gì, nhưng Hà Minh Dương không nhịn được, xen vào: “Nói nhanh lên, băng sơn nữ vương của chúng ta sao lại bị băng sơn ảnh đế bắt lấy, hai người ở chung với nhau như thế nào, có cùng đề tài án gẫu không? Có bị đối phương đông chết hay không? Ai, sao lại là Tần Tịch Nhiên đây, không phải nói hai người yêu nhau phải bổ sung cho nhau mới lâu dài hả, cô với cậu ta ở bên nhau có thật sự thích hợp không?
“Anh mới đông chết, nói nhiều lời như vậy, đoán chừng sau này kiếm về cô vợ cũng hay lảm nhảm, hai người ở bên phiền chết nhau.” Tô Nhan Y không cao hứng, lại dám nói cô không thích hợp với Tần Tịch Nhiên, cô thấy người đàn ông như Tần Tịch Nhiên hoàn hảo có một không hai, lớn lên đẹp trai không nói, còn trọng tình trọng nghĩa, quan trọng nhất là anh yêu cô rất nhiều, cô cảm thấy không còn người đàn ông nào tốt như anh nữa.
Muốn nói Tô Nhan Y bây giờ yêu Tần Tịch Nhiên nhiều đến thế nào thì đó là không có thật, nhưng cô có cảm giác với Tần Tịch Nhiên, tuyệt đối không chỉ dăm ba câu mà đủ hình dung, chắc chắn không chỉ là cảm động đơn giản như vậy, trong đó tất nhiên ít nhiều sẽ có tình cảm nhất định.
“Cho dù hai người lảm nhảm lấy nhau về cũng tốt hơn hai núi băng ở bên nhau, cô nói xem giữa bọn cô có chung đề tài nói chuyện không?” Hà Minh Dương không phục, anh ta đã kết giao với hơn ba cô gái, tự nhận kinh nghiệm tình trường vô cùng phong phú, tuyệt đối không tin hai toà băng sơn ở cạnh nhau sẽ sinh ra tình yêu, đông lạnh luôn!
“Công việc.” Tô Nhan Y rất nghiêm túc nghĩ mới nói.
“Moá, giữa một đôi nói chuyện yêu đương mà chỉ nói về công việc, thật không thú vị.” Hà Minh Dương tỏ vẻ vô cùng hiểu biết nói, biểu tình khinh thường thể hiện rõ ràng.
Anh ta luôn cảm thấy Tô Nhan Y là bông hoa cao lãnh tuyết sơn, thậm chí còn nghĩ cô gái cường hãn như Tô Nhan Y tuyệt đối không gả ra ngoài được! Vậy mà giờ vô thanh vô tức kết hôn, hơn nữa đối tượng lại còn là một nghệ sĩ như Tần Tịch Nhiên, anh ta có thể không kinh ngạc sao, lại nghĩ tính cách giống nhau của hai người kia, anh ta càng không thể tin nổi.
Trương Thiên Trạch ở một bên giống như cũng nghĩ đến đến điểm này, lo lắng hỏi: “Đúng vậy, chuyện hai người kết hôn, trong nhà đồng ý không?” Thật ra Trương Thiên Trạch càng muốn hỏi hai người hạnh phúc không, nhưng xấu hổ nói ra khỏi miệng, nên đổi lại nội dung.
“Biết.”Ở vấn đề này hiển nhiên Tô Nhan Y không đủ nhạy bén nên không hiểu được ý tứ che dấu trong câu nói Trương Thiên Trạch.
Tào Nhã Văn nghe thế nôn nóng, hỏi thẳng: “Vậy hai người là ai theo đuổi ai? Em thích cậu ta thật? Em vui vẻ ở bên cạnh cậu ta sao?”
Hỏi trắng ra như thế Tô Nhan Y đương nhiên hiểu được, cô nghiêm túc suy nghĩ, nhưng lại không tìm thấy đáp án.
Thích hay không thích? Vui hay không vui? Trình độ như thế nào được xem là thích? Sống chung với nhau thế nào mới được xem là vui vẻ?
Tô Nhan Y không rõ định nghĩa mấy vấn đề này lắm, chỉ là cảm thấy cô ở cạnh Tần Tịch Nhiên không có áp lực, cũng vì tín nhiệm anh nên cô càng được thoải mái là chính mình, cảm giác rất tốt, nhưng loại trình độ này rất khó gọi là thích nhỉ?
Tô Nhan Y trầm mặc khiến những người còn lại nhìn nhau, thức thời không truy vấn thêm, hiển nhiên giữa Tô Nhan Y và Tần Tịch Nhiên có chút chuyện xưa, mà rốt cuộc chuyện đó như thế nào, thì phải tìm tòi nghiên cứu thêm.