Ảnh Đế Hiền Thê

Chương 32: Chương 32: Lại mỗi người một nửa




MAC

Tô Nhan Y đóng hình ảnh 001 lại, khoác áo tắm dài ra khỏi phòng tắm, nhìn người đàn ông có chút câu nệ ngồi trên sô pha thấy cô ra lập tức tức đứng lên.

Đương nhiên Tô Nhan Y thấy người kia xấu hổ, nhưng cô trực tiếp lựa chọn bỏ qua, không để ý đến anh, cầm khăn lông lau tóc, nhưng bởi vì tóc quá dài nên luôn bị rớt ra vài sợi, Tô Nhan Y không kiên nhẫn tăng lực tay khiến đầu có chút đau.

Tần Tịch Nhiên ở một bên nhìn, hỏi thăm: “Anh lau giúp em nhé?” Chẳng qua Tần Tịch Nhiên thấy cô đang 'tàn phá' tóc của mình làm anh đau lòng nên mới kích động hỏi ra, chỉ là sau khi hỏi xong anh liền cảm thấy bản thân quá đường đột, xấu hổ nhìn Tô Nhan Y, vội vàng giải thích: “Em mạnh tay vậy dẽ đau da đầu.”

Động tác lau tóc của Tô Nhan Y dừng lại, quan sát kỹ Tần Tịch Nhiên, giống như đang hoài nghi anh có khả năng cũng sẽ ' tàn phá' như cô hay không, nhưng lại nghĩ đến kiếp trước khi cô trở thành người thực vật đa phần đều do Tần Tịch Nhiên chiếu cố liền yên tâm nói: “Được”

Tô Nhan Y đưa khăn lông trong tay cho Tần Tịch Nhiên, anh có chút sửng sốt rồi cẩn thận lau khô tóc cho Tô Nhan Y.

Thật sự thì động tác của Tần Tịch Nhiên không phải là rất quen thuộc, nhưng được cái dịu dàng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không làm đau Tô Nhan Y, hơn nữa động tác của anh dần dần thuần thục hơn, còn kèm thêm nhẹ nhàng mát xa làm Tô Nhan Y cảm thấy rất thoải mái híp mắt.

Người đàn ông này quả nhiên rất thích hợp cho việc chăm sóc người khác!

Trong lòng Tô Nhan Y thầm khen, nhưng rồi lại bất mãn với chính suy nghĩ của mình, người đàn ông này không nên biết chăm sóc người khác, phải là rất biết chăm sóc cô mới đúng!

Người đàn ông này là của cô, làm sao mà phải đi chăm sóc người khác!

Lau khô xong tóc của Tô Nhan Y, Tần Tịch Nhiên cũng đi tắm rửa, Tô Nhan Y lên giường thuần thục nằm ở giữa, nhưng lập tức nghĩ đến Tần Tịch Nhiên ở đây liền dịch sang một bên, còn dùng ánh mắt đánh giá xem vị trí cô nằm đã đúng một nửa hay chưa mới nằm hờ trên giường đọc sách.

Tần Tịch Nhiên mặc đồ ngủ ra ngoài, trên người còn vương chút hơi ẩm, thoạt nhìn gần gũi vô cùng. Tô Nhan Y nhìn qua, phát hiện đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ này của Tần Tịch Nhiên, trước đây cho dù là trường hợp nào người này luôn mặc đồ quy củ lịch sự, rất khác so với hình tượng bây giờ.

Tần Tịch Nhiên thấy Tô Nhan Y đang quan sát mình, ánh mắt loé loé, lên giường nằm phía mép, sau đó vẫn không nhúc nhích gì.

Tuy Tô Nhan Y đang đọc sách nhưng thực ra vẫn luôn chú ý Tần Tịch Nhiên, thấy anh nhắm mắt nằm im như người chết trôi, khoé miệng cô giật giật, ánh mắt nhiều hơn chút ý cười.

Đồ ngốc này! Đúng là ngốc, trách không được kiếp trước đến tận lúc cô xảy ra chuyện mới biết anh thích mình, thật là quá ngu ngốc, một chút chủ động cũng không biết!

Tô Nhan Y vẫn luôn muốn có cơ hội ở cùng một chỗ với Tần Tịch Nhiên để hai người hiểu biết về nhau hơn, nhưng bất đắc dĩ cả hai đều là người kiệm lời, phần lớn thời gian cạnh nhau đều vì công việc, tuy trở nên ăn ý nhưng Tô Nhan Y vẫn luôn thấy thiếu chút gì đó, rốt cuộc là thiếu cái gì thì đối với EQ thấp của Tô Nhan Y lại không suy nghĩ ra.

“Anh mệt sao?” Tô Nhan Y để sách xuống, nhìn chằm chằm vào Tần Tịch Nhiên hỏi.

Tần Tịch Nhiên nhắm mắt nhìn như đã ngủ nhưng hiển nhiên không có khả năng đi vào giấc ngủ nhanh như vậy, nghe cô hỏi, anh tự nhiên mở hai mắt ra, không xác định nói: “Khá tốt.”

Mệt cũng được, không mệt cũng được, chủ yếu vẫn là muốn xem ý tứ của Tô Nhan Y, cô hy vọng anh mệt nhọc để sớm chút được nghỉ ngơi hay là hy vọng anh không mệt để nói chút chuyện gì đó? Tần Tịch Nhiên lập tức rối rắm.

Khá tốt là có ý gì? Tô Nhan Y nghiêm túc nghĩ về hàm nghĩa của câu anh nói, rốt cuộc anh muốn ngủ hay không muốn ngủ?. Đọc thêm nhiều truyện ở ( TrùmTruy ện.O R G )

Trí não hai người đều thật bay bổng, không hẹn mà cùng dùng để suy đoán tâm tư đối phương, có lẽ đây cũng chính là vấn đề với người có chỉ số thông minh cao, không thích nói thẳng ra lại thích tự bản thân suy suy đoán đoán, đoán tới đoán lui lại không đoán ra được gì.

“Vậy ngủ đi.” Tô Nhan Y vẫn không rõ ý tứ của cái 'khá tốt' này, cô cảm thấy vẫn nên là ngủ đi, vốn dĩ hai người nằm chung một giường đã rất kỳ quái rồi, tốt nhất là không nên nói gì nữa!

Tô Nhan Y thấy biểu hiện của mình thực sự rất bình thường, nhưng nghe vào trong tai Tần Tịch Nhiên, không biết tại sao lại giống như mang theo sự giận dỗi, cứ như là đang làm nũng!

Tần Tịch Nhiên cảm thấy nhất định là ảo giác của mình, Tô Nhan Y làm sao có thể làm nũng chứ, chuyện đó tuyệt đối là không có khả năng!

“Ngủ ngon.” Tô Nhan Y bảo ngủ, vậy là cần thiết phải ngủ, Tần Tịch Nhiên nói xong liền nhắm hai mắt lại.

Tô Nhan Y trừng mắt nhìn rồi lại trừng mắt nhìn , có vẻ như thẹn quá hoá giận, nhanh chóng tắt đèn, lôi kéo chăn cũng chuẩn bị ngủ.

Nhưng động tác kéo chăn này lại làm Tô Nhan Y phát hiện ra vấn đề, tại sao trên giường lại chỉ có một chiếc chăn!

Tô Nhan Y suy nghĩ, có lẽ toàn bộ trong phòng này cũng chỉ có chiếc chăn trên giường đây, chuyện này làm cô có chút sầu, nhìn Tần Tịch Nhiên giống như đã ngủ, anh nằm thẳng tắp ở bên kia, toàn thân mặc bộ đồ ngủ, không hề đắp chăn, tư thế ngủ vô cũng quy tắc giống như theo khuôn đúc, cũng không có ý định tranh chăn với cô.

Trong phòng có nhiệt độ không thấp, nhưng ngủ đến nửa đêm chắc chắn sẽ trở nên lạnh hơn, Tô Nhan Y do dự một chút, kéo một góc chăn đắp lên người Tần Tịch Nhiên.

“Buổi tối không cho đoạt chăn, anh chỉ được dùng một nửa thôi đấy.” Thói quen ngủ của cô phải có chăn riêng, phân một nửa đã rất là nể tình lắm rồi.

Tần Tịch Nhiên lại lần nữa mở to hai mắt, mắt anh nhíu nhíu, có chút phức tạp, có chút thâm thuý, cho dù là trong đêm đen cũng có thể cảm giác được anh đang nhìn Tô Nhan Y.

Một nửa giường, một nửa chăn, Tần Tịch Nhiên không biết rằng cái Tô Nhan Y chia cho anh không chỉ là một nửa giường cùng chăn, mà là toàn bộ một nửa thế giới thuộc về Tô Nhan Y.

Nhưng lúc này, cho dù Tần Tịch Nhiên không biết, trong lòng anh cũng tràn đầy vui sướng cùng cảm động, cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì, một nửa giường, một nửa chăn này cũng đủ để anh ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn trở thành hồi ức tốt đẹp không bao giờ phai.

Trong bóng đêm, Tần Tịch Nhiên không tiếng động nở nụ cười, sau đó Tô Nhan Y liền nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống.

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ một lần, thêm một điểm, tổng điểm hiện tại là mười, hoàn thành nhiệm vụ cấp một, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, liền tiến tới cấp hai, để thăng từ cấp một lên cấp hai, nhiệm vụ yêu cầu ký chủ tự mình pha một ly cà phê cho Tần tiên sinh, ký chủ phải tự tay làm, hơn nữa phải uống được và đạt lời khen ngợi, mong ký chủ tiếp tục cố gắng! 】

Hoàn thành! Mười điểm! Nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống, tâm tình Tô Nhan Y không nói rõ nên lời, có kinh ngạc, có vui sướng, nhưng cũng có sự ấm áp, có sự áy náy. Làm một người thật lòng cười, nhiệm vụ như vậy tuy khó nhưng lại dễ, từ trước đến nay cô chưa bao giờ làm những việc đó, có thể cô đã hơi nôn nóng, hơi thất vọng, hơi chờ mong, hơi do dự, đã cố gắng rất nhiều, ngẫu nhiên cũng cảm thấy buồn bực, cho đến tận bây giờ, rốt cuộc cô đã hoàn thành nhiệm vụ này, làm Tần Tịch Nhiên thật lòng cười mười lần, loại cảm giác phát ra từ tận đáy lòng thật khiến cô thấy phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.