Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Chương 64: Chương 64: Anh hát thay em




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Những hoạt động công ích không dừng lại ở đó, sau khi Tưởng Sầm quay phim ở trường quay thì nhận được lời mời của đoàn phim, mời cậu biểu diễn ca khúc chủ đề hoạt động lần này, có một tuần lễ để chuẩn bị, cuối tuần phải vào phòng thu âm. LQĐÔN

Tưởng Sầm nhận lời mời, về tới nhà lấy ipad ra, mở mail Trịnh Hải Dật gửi tới, bên trong là bài hát demo, còn cả lời bài hát, cậu cắm tai nghe nghe bản trích mấy lần rồi hát thử.

Cũng may những cảnh quay sau đều quay ở trong studio, không cần lấy cảnh nơi khác, tuy diễn viên chính nhưng vì nội dung vở kịch còn có một CP khác, về sau có thể phần diễn của họ ít hơn, vừa vặn thành tiện cho Tưởng Sầm, để cậu có nhiều thời gian chuẩn bị cho bài hát này.

Tưởng Sầm không quá tự tin với giọng hát của mình, không thuộc kiểu hát hay, ngược lại chỉ là nghe được, kiếp trước cậu cũng từng nhận biểu diễn ca khúc chủ đề một số phim truyền hình, hiệu quả cũng không tệ lắm.

Kiếp này vừa nhận được lời mời, hiển nhiên cậu muốn cố gắng hát tốt nhất trong phạm vi năng lực của mình, Tưởng Sầm học xong bài hát này liền thử nghe nhạc đệm và hát, thỉnh thoảng quên nhịp vài đoạn, cũng may nhớ kịp thời.

Đêm tới, cậu ôm máy vi tính ngồi trên sofa, hát theo nhạc đệm mấy lần, cảm thấy hơi nóng liền hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp, Tưởng Sầm thử thu giọng hát của mình, kiểm tra những chỗ chưa tốt, vội vàng sửa hay hơn.

Đột nhiên cậu hắt xì một cái, đứng dậy tắt điều hòa trong phòng khách vào phòng ngủ, Tưởng Sầm mở chai nước uống mấy ngụm, mấy hôm nay ngày nào cũng luyện tập bài hát này, không hiểu sao hôm nay thấy cổ họng hơi ngứa.

Hôm sau Tưởng Sầm rời giường, mở miệng gọi Kinh Sở Dương lấy giùm đồ gì đó, lúc này mới phát hiện giọng mình khác hoàn toàn ngày thường, thoáng nghe hơi khàn, mặc dù không ảnh hưởng tới quay phim nhưng hát thì không được rồi.

Cậu lại thử luyện mấy lần, cổ họng vẫn đau lâm râm, Tưởng Sầm ném ipad qua một bên, nhíu chặt mày lo lắng.

“Uống thuốc đi.” Kinh Sở Dương nghỉ ở nhà, lấy thuốc đau họng và kẹo làm dịu cổ họng, Tưởng Sầm cẩm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều, nhưng chỉ cần hát thì cảm thấy cổ họng đau không chịu nổi.

Tưởng Sầm nhìn về người bên cạnh cầu cứu, ánh mắt lo lắng, “Hai ngày nữa phải vào phòng thu âm rồi, cổ họng em lại không thể hát, vậy làm sao ăn nói với bên đoàn phim?”

Kinh Sở Dương ôm cậu, trong lòng cũng đang suy nghĩ chuyện này, hôm nay lúc quay phim cổ họng Tưởng Sầm vẫn thoại lời kịch được, nhưng khi cất cao giọng hát thì cổ họng khác thường sẽ lập tức bị nghe ra, cũng bất lợi cho sự hồi phục của cậu.

“Đã như vậy, anh đành phải bảo Hải Dật liên lạc với đoàn phim, thử xem có thể thay người không.” Kinh Sở Dương gọi điện thoại cho Trịnh Hải Dật, bảo anh ta liên lạc với đoàn phim, nửa giờ sau nhận được câu trả lời, đoàn phim nói thời gian không còn kịp, không cách nào chọn lại thí sinh.

Tưởng Sầm nhíu mày, “Vậy làm sao bây giờ?”

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, em trước cứ nghỉ ngơi đi, việc này anh sẽ giải quyết.” Kinh Sở Dương không muốn cậu quá mệt nhọc, đẩy cậu vào phòng ngủ đi ngủ, ngày mai lại phải quay phim rất dài, anh muốn để cậu ngủ thêm chút.

Nhưng trong lòng Tưởng Sầm có chuyện sao có thể ngủ, cậu không thích từ chối người khác, nhưng rất hiển nhiên, bây giờ không thể đưa ra biện pháp giải quyết, trong lòng cậu không yên ổn, ngoại trừ cậu có thể tìm được một người thích hợp để đoàn phim thay thế mình.

Tưởng Sầm đột nhiên nghĩ tới có một tối, cậu thật sự không ngủ yên, quấn lấy Kinh Sở Dương bắt anh hát, khi đó Kinh Sở Dương hát một đoạn ngắn, tiếng hát trong đêm yên tĩnh nghe trầm thấp mị hoặc, từ tính và dễ chịu, nếu như cậu không hát được vậy Kinh Sở Dương thì sao?

Tưởng Sầm vui sướng từ trên giường nhảy dựng lên, chạy ra phòng khách, Kinh Sở Dương đang thảo luận chuyện này với Trịnh Hải Dật không chú ý Tưởng Sầm đi tới, vừa cúp điện thoại, Tưởng Sầm ôm anh từ phía sau, hôn cổ anh một cái rồi xoay người chui vào ngực anh.

Kinh Sở Dương kinh ngạc một giây, thuận thế ôm lại cậu, “Sao còn chưa ngủ, bây giờ là mấy giờ rồi?” Đồng hồ trên tường chỉ 23h đúng.

Tưởng Sầm tìm tư thế thoải mái dựa vào, “Không ngủ được, anh đang bàn với anh Trịnh chuyện ca khúc hoạt động cộng đồng à?”

“Ừ.” Kinh Sở Dương gật đầu, “Việc này không cần em lo, anh sẽ giải quyết.”

Tưởng Sầm rũ mắt, sau một lúc lâu lại ngẩng lên, “Thật ra em thấy không cần phiền phức như vậy, nếu em không hát được thì tìm một người hát thay em, người này không chỉ có thời gian thích hợp mà hát cũng không tệ.”

“Ai?” Sao Kinh Sở Dương không nhớ trong số người quen biết của Tưởng Sầm có một nhân vật như vậy nhỉ.

Tưởng Sầm nháy mắt mấy cái, trong ánh mắt mang theo chút nghịch ngợm, cậu chủ động hôn môi Kinh Sở Dương, ngón tay chỉ vai anh, “Còn nhớ đêm đó em không ngủ được anh đã hát bài hát đó cho em nghe không? Em thấy anh không tệ, dù em không muốn chia sẻ giọng hát của anh cho người khác, nhưng vì cứu nguy nên đành hi sinh anh một chút.”

“Anh ư?” Kinh Sở Dương sửng sốt, đưa tay chỉ lại vào mình.

“Đúng vậy, chính là anh!” Tưởng Sầm thay đổi tư thế, vỗ vai anh, “Đoàn phim không tìm được người khác, em cũng không thể tham gia, như vậy không tốt, Sở Dương, anh giúp em chuyện này được không?”

Người yêu cũng đã dùng giọng điệu như thế này nói chuyện với mình, sao Kinh Sở Dương có thể nhẫn tâm từ chối? Dù anh không thích hát, nhưng chỉ cần Tiểu Sầm yêu cầu thì anh sẽ cố gắng làm.

Kinh Sở Dương ôm Tưởng Sầm về phòng ngủ, ép buộc ấn người nằm lên giường đi ngủ, hôm sau, sau khi đưa cậu tới studio, anh về nhà lấy ipad ra, mở bản demo ra nghiêm túc nghe mấy lần, mãi đến khi thuộc, anh học từng câu theo nhịp điệu, cuối cùng học thuộc lời bài hát này.

Cùng lúc đó, Tưởng Sầm quay cảnh đầu tiên trong hôm nay, rảnh rỗi nghỉ ngơi một lúc, cậu lấy điện thoại ra, tới chỗ ít người gọi video cho Kinh Sở Dương nói chuyện.

“Sở Dương, anh có đang tập trung hát không đó?” Tưởng Sầm xuyên qua điện thoại thấy Kinh Sở Dương để tờ giấy nhạc bên cạnh ipad, nhìn ra được anh thật sự đang luyện tập, vì vậy cậu ghé sát màn hình, ngỏ giọng nói, “Luyện cho tốt, về tới sẽ thưởng cho anh.”

Kinh Sở Dương đầu bên kia điện thoại nhíu mày, trong lòng thầm cười trộm, xem ra đêm này lại có thể chiếm được không ít tiện nghi, nghĩ tới đây trong lòng anh tràn đầy động lực, sau khi cúp máy liền cầm ipad luyện tập, một ngày ngắn ngủi mà đã luyện bài hát thuộc làu.

Chín giờ tối, Tưởng Sầm quay xong cảnh đêm kết thúc công việc về nhà, mở cửa đầu tiên là Kẹo Đường thò cái đầu nho nhỏ ra, sau đó nghe Kinh Sở Dương đang phát bản thu âm do chính anh thu, cậu cẩn thận nghe một lần, có số chỗ cậu không thể lên giọng nhưng Kinh Sở Dương lại thoải mái nâng tông lên, Tưởng Sầm vui sướng bổ nhào vào ngực anh, cùng anh nghe lại bản thu âm một lần nữa.

“Tiểu Sầm, đã nói sẽ thưởng.” Kinh Sở Dương sợ cậu quên, dùng cánh tay vỗ vỗ cậu.

Tưởng Sầm kịp phản ứng, bưng lấy mặt Kinh Sở Dương, chủ động hôn anh, trước tới giờ phần lớn đều là Kinh Sở Dương hôn cậu, tuy cũng có lúc cậu chủ động nhưng bình thường chỉ hôn một cái rồi chấm dứt, hôm nay cậu thử hé miệng đưa lưỡi thăm dò miệng Kinh Sở Dương, kỹ thuật hôn ngây ngô làm cậu không cẩn thận cắn đầu lưỡi của anh, hai người bị đau tách ra nhìn nhau.

Chỉ một giây sau Kinh Sở Dương hôn sâu trả lại Tưởng Sầm, một tay ôm ngang eo cậu, tay kia đè ót cậu lại không cho cậu né tránh, đầu lưỡi xâm nhập thăm dò miệng cậu, dụ dỗ cùng xoắn lưỡi, nửa khe hở cũng không có.

“Ưm, đủ rồi…. Đủ rồi, em thở không ra hơi nè.” Tưởng Sầm đưa tay đẩy anh, Kinh Sở Dương hôn quá kịch kiệt làm cậu nhất thời không thở được, hai người tách ra, cậu tức giận nhìn anh, “Hư, anh lại chiếm tiện nghi của em.”

“Thưởng phải lớn chút chứ, anh mới có động lực tiếp tục hát, nếu không sẽ bãi công cho em xem.” Kinh Sở Dương cười xấu xa, còn muốn tới một lần nữa, nhưng lo cổ họng Tiểu Sầm không thoải mái nên dừng lại.

Kinh Sở Dương dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ Tưởng Sầm giao cho anh, đến hôm sau hai người cùng tới phòng thu âm của đài truyền hình, dù Tưởng Sầm không hát nhưng cũng vào trong phòng thu với anh, có khoảnh khắc Tưởng Sầm thật sự muốn giấu giọng hát này đi, không để bất kỳ ai nghe thấy.

Thu âm xong, Tưởng Sầm đeo trên người Kinh Sở Dương, nhân cơ hội nêu ra yêu cầu, “Từ nay về sau mỗi đêm hát ru em ngủ nhé, được không?”

Kinh Sở Dương cõng cậu ra ngoài xe, mở cửa xe nhét người vào ghế lái phụ, tự mình khởi động xe về nhà, đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, anh quay đầu mắt chứa ý cười, “Anh lại muốn mỗi ngày cho em một nụ hôn chúc ngủ ngon hơn.”

Tưởng Sầm vốn định trêu anh, không ngờ bị trêu lại, đêm đó, Kinh Sở Dương ôm cậu kết thúc một nụ hôn rất sâu, lúc này mới khẽ ngâm nghe cho cậu nghe, chỉ vài câu hát nhưng cậu nghe thì thấy tràn ngập tình yêu.

Ca khúc hoạt động công ích thuận lợi thu xong, vài ngày sau đó liền phát lên các phương tiện truyền thông lớn, người ký tên biểu diễn ca khúc là Kinh Sở Dương, tin tức này làm fan Tưởng Sầm kích động một đêm không ngủ ngon, trên weibo càng bùng nổ lớn.

Về phần bài hát của Kinh Sở Dương bình luận càng ngày càng nhiều, thậm chí có không ít fan đề nghị Tưởng Sầm lôi kéo anh cùng xuất đạo, tạo thành một tổ hợp chồng chồng, tuyệt đối chọc mù mắt người qua đường.

Tưởng Sầm ôm máy tính lướt mạng, cười đến tứ chi ngã chổng vó.

“Họ muốn em kéo anh xuất đạo.” Tưởng Sầm đập ngực Kinh Sở Dương, cười đến nước mắt giàn dụa.

Kinh Sở Dương bất đắc dĩ liếc cậu một cái, đưa tay ôm cậu vào ngực mình, “Để anh xem fan của em nói những gì nào, muốn nói anh hả, fan của em đều bị em làm hư rồi, không nói gì đã trêu chọc em.” Kể cả anh.

Tưởng Sầm nhét máy tính vào tay Kinh Sở Dương, chỉ vào một bình luận nói, “Đúng đây này, nói muốn anh cũng xuất đạo theo.” Cậu ghé vào lồng ngực anh tiếp tục cười, cười đủ đứng dậy gõ chữ trả lời bình luận kia.

Tưởng Sầm v trả lời fan 7362: Khó mà làm được, nếu anh ấy xuất đạo rồi thì tôi không có cơm ăn, hay là tôi nuôi anh ấy cũng được nhỉ ~ (≧▽≦) ~.

Fan 7837: Tôi nhổ cỏ, tú ân ái đáng xấu hổ!

Fan 9271: Tú ân ái chọc mù mắt!

Fan 10384: Kêu gào Boss Kinh, chẳng lẽ bình thường Boss không chơi weibo?

Nhìn thấy bình luận này, Tưởng Sầm vô ý quay đầu nhìn Kinh Sở Dương, nghĩ đến nik weibo Một cây bạch dương to kia, nếu để những fan này của cậu biết fan não tàn này thường dạo dưới weibo của cậu, chính là Kinh Sở Dương thâm tình dịu dàng thành thục chững chạc, chắc sẽ trực tiếp oanh tạc mạnh ngay tại chỗ.

Tưởng Sầm đập bàn cười điên cuồng, nghĩ tới là thấy vui rồi! Không thể chờ đợi muốn chứng kiến Kinh Sở Dương rơi lớp áo giáp!

Hết chương 64

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.