Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Chương 56: Chương 56




Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Những ngày tiếp theo, Tưởng Sầm đều ở nhà tĩnh dưỡng, lúc đầu Kinh Sở Dương còn báo nghỉ ở nhà cùng cậu, nhưng sau đó có có nhiều chuyện không thể không nhín chút thời gian để xử lý, ngày hôm đó, Kinh Sở Dương đang ngồi trong phòng ngủ ôm máy tính mở cuộc họp rất quan trọng qua video, Tưởng Sầm sợ quầy rầy anh nên tự mình cầm ipad ra phòng khách lên mạng. LQĐÔN

Đầu tiên cậu mở camera, giơ ipad lên chụp bóng lưng Kinh Sở Dương, mở phần mềm chỉnh sửa ảnh, sau đó đăng lên weibo.

Tưởng Sầm v: Cám ơn mọi người quan tâm, tôi rất khỏe, ăn đủ no ngủ rất ngon lại còn có người làm ấm giường ︿ ( ̄︶ ̄)︿【 hình ảnh 】.

Đăng weibo xong, lướt xem mọi người bình luận, rất nhiều bình luận vô cùng thú vị, Tưởng Sầm vừa cười vừa trả lời mấy bình luận, đột nhiên có một bình luận nhảy vào tầm mắt cậu.

Người qua đường: Trong này có một tác giả mới, viết một quyển tiểu thuyết, mọi người có hứng thú thì ghé qua! [Link liên kết]

Tiểu thuyết gì nhỉ? Tưởng Sầm tò mò click vào liên kết, website chuyển qua một trang truyện online, xuất hiện một quyển tiểu thuyệt, tên tiểu thuyết là <Tiểu minh tinh và đại tổng giám đốc,> click tiếp thì phần lưu và bình luận rất nhiều, Tưởng Sầm thuận tay mở chương 1 ra, bị nội dung bên trong dọa hoảng.

Đây đây đây……. Đây là viết về cậu và Kinh Sở Dương!

Tưởng Sầm nhịn sự kinh ngạc xuống, xem vài chương hiểu nội dung cơ bản, chính là fan YY những tình tiết nhỏ trong cuộc sống của họ, có vài đoạn quả thật từng xảy ra, có vài đoạn thì không, bản lĩnh tác giả này không tồi, Tưởng Sầm thấy hứng thú, xem từng chương một.

Trong đó có một chương Kinh Sở Dương dịu dàng nhào vào cậu, vừa hôn mặt cậu, tác giả phát huy sức tưởng tượng không điểm dừng của mình, đến cả màn dạo đầu cũng viết rất cẩn thận, Tưởng Sầm xem một lúc mặt đỏ ửng, á, cậu và Sở Dương vốn chưa đi tới bước này mà.

Kéo xuống chút nữa thế mà lại không có gì, Tưởng Sầm bực tức đập bàn, sao tác giả này lại dừng lại ở điểm quan trọng này chứ, sau đó thế nào lại chả ghi cụ thể, rốt cuộc họ có làm gì kia không?

Nhìn lại ngày cập nhật, là mấy ngày trước, Tưởng Sầm lật bàn, rõ ràng nhiều ngày chưa viết, quả thật giận đến không thể giận hơn! Vừa rồi cậu thế mà muốn xem tiếp… Tưởng Sầm che mặt, len lén đăng ký một tài khoản, lưu tiểu thuyết về.

Kinh Sở Dương họp xong không thấy Tưởng Sầm đâu, quay đầu thì thấy một mình cậu ngồi trên sofa, vai đang rung rung, cả người rúc vào một chỗ, như thể đang làm chuyện gì mà không để người khác biết, Kinh Sở Dương lặng lẽ đi qua, xuất hiện sau lưng cậu, “Tiểu Sầm, em đang xem gì vậy?”

“Á!” Tưởng Sầm bị tiếng nói đột ngột xuất hiện sau lưng sợ hãi kêu lên, cả người suýt chút nữa từ trên sofa nhảy dựng lên, chân bị thương đá một cái vào bàn trà, đau đớn kịch liệt truyền khắp người cậu, Tưởng Sầm ném ipad ôm lấy chân mình, đau sắp rơi nước mắt.

Hồn phách Kinh Sở Dương đều bị dọa bay sạch, anh vọt tới bên cạnh Tưởng Sầm ôm lấy cậu, nhẹ nhàng chạm vào cổ chân cậu, dịu dàng hỏi, “Có đau không?”

Tưởng Sầm gật đầu, đáng thương nhìn anh.

Đôi mắt Kinh Sở Dương trầm xuống, không nói hai lời mang khẩu trang tới đeo cho Tưởng Sầm, đưa tay ôm cậu xuống lầu lái xe, xe chạy rất nhanh tới hướng bệnh viện, trên đường đi tim anh đập nhanh sắp nhảy ra ngoài, sợ vết thương của Tưởng Sầm trở nên nghiêm trọng hơn.

Sớm biết như vậy thì không nên dọa em ấy, ai biết có phản ứng kịch liệt vậy chứ!

Đến bệnh viện, Kinh Sở Dương lấy số, vì bệnh viện tư nhân nên Kinh Sở Dương vừa lên xe đã gọi điện trước, tới đợi không bao lâu thì gặp được bác sĩ. Anh ôm Tưởng Sầm đặt ngồi xuống ghế, căng thẳng đứng bên cạnh.

“Bác sĩ, chân em ấy không sao chứ?”

Bác sĩ không trả lời ngày, ông ta nâng chân Tưởng Sầm lên, cẩn thận sờ soạng, hỏi cậu mấy chỗ khác có đau không, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, trả lời, “Không việc gì, không tổn thương tới xương cốt, mai mốt cẩn thận chút.”

“Dạ dạ dạ.” Kinh Sở Dương luôn miệng hùa theo, ôm Tưởng Sầm đi về nhà, anh cẩn thận đặt cậu ngồi xuống ghế lái phụ, đóng kỹ cửa, im lặng hồi lâu mới ghé qua hôn lên trán cậu, “Thật xin lỗi, là anh lỗ mãng.”

Tưởng Sầm lắc đầu bưng lấy mặt anh, hơi chột dạ, nếu không phải mình đang xem gì kia thì không bị dọa thành nhảy dựng lên như vậy, cậu chủ động hôn môi anh, bảo anh lái xe về.

Về tới trong nhà, điện thoại bị Kinh Sở Dương bỏ quên đã sớm vang lên trăm ngàn lần, không ít chuyện đều cần anh giải quyết, Kinh Sở Dương vào phòng ngủ, lại bắt đầu một loạt công việc mới.

Tưởng Sầm bị đặt trên sofa, Kẹo Đường thảnh thơi bước tới nhảy lên sofa, tự giác làm ổ trong ngực cậu ngủ ngoan, Tưởng Sầm quay đầu lại nhìn Kinh Sở Dương, xác định anh không có thời gian rảnh chú ý tới mình, mới ‘làm việc xấu lòng lo ngay ngáy’ tiếp tục cầm lấy ipad mở website lúc nãy ra.

À! Nửa giờ sau, thế mà tác giác đã đăng bài mới!

Tưởng Sầm hào hứng bừng bừng mở chương mới, quả nhiên, chương này siêu cấp vô địch thô bạo, quá trình vô cùng mỹ mãn ngon miệng, Tưởng Sầm xem mà mặt đỏ tim đập mạnh, mấy lần bỏ ipad xuống khôi phục hít thở mới xem tiếp. Mấy phút sau, cậu không muốn xem hết chương mới cập nhật này, lặng lẽ thích chương này, tiện tay chia sẻ tiểu thuyết online này lên trang cá nhân, nhưng cậu không chú ý tới góc phải lờ mờ lộ ra một nhận dạng weibo, chẳng biết lúc nào lại lén lút ràng buộc với weibo.

Tưởng Sầm thả ipad xuống đánh thức Kẹo Đương trong ngực mình, chơi cùng nó một lúc, cảm thấy mình hơi buồn ngủ, dứt khoát nằm trên sofa ngủ một giấc, không bao lâu đã tiến vào mộng đẹp.

Một giờ trôi qua, cuối cùng Kinh Sở Dương cũng xử lý hết những chuyện cần thiết, anh duỗi lưng một cái đi ra phòng khách, cúi đầu nhìn Tưởng Sầm ngủ rất ngon trên ghế, giống như chú heo nhỏ lười biếng, anh cười trộm, mang Kẹo Đường bị cậu ôm chặt thả xuống đất, lại cầm ipad sắp rơi xuống sàn nhà, thuận tay mở ra, muốn mở camera nhưng không cẩn thận ấn vào trình duyệt được đánh dấu, một trang nhảy ra, trực tiếp tới địa chỉ internet xem cuối cùng.

Tay Kinh Sở Dương run lên, suýt chút nữa làm rơi ipad xuống sàn nhà.

Ai có thể nói cho anh biết, Tiểu Sầm của anh, vì sao lại xem những thứ này?

Đập vào mắt anh chính là một trang tiểu thuyết, tên là <Tiểu minh tinh và đại tổng giám đốc,> tác giả không nổi tiếng, vào trong thấy có rất nhiều bạn đọc, lại là đồng nghiệp văn về anh và Tiểu Sầm, tác giả còn viết quá trình này nọ, YY dài tầm vài ngàn chứ, não hoạt động cũng rất lợi hại. Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là Tiểu Sầm thế mà xem truyện này, dường như còn ấn thích!

Kinh Sở Dương bật cười, cảm giác như mình phá vỡ bí mật nào đó, anh ung dung ngồi bên cạnh Tưởng Sầm chờ cậu tỉnh lại, ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn môi cậu.

Tưởng Sầm đang ngủ say mơ tới những cảnh được viết trong tiểu thuyết kia, Kinh Sở Dương đè trên người cậu, ánh sáng trong phòng rất tối, nhưng cậu có thể nhìn rõ vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng dục vọng của anh, hai người cùng lăn lộn một chỗ, hoàn thành sự hài hòa trong cuộc sống.

Tưởng Sầm đột nhiên tỉnh ngủ, nhìn thấy Kinh Sở Dương gần trong gang tấc, đôi mắt trợn trừng quên nhấp nháy, cậu nuốt nước miếng một cái, làm như không việc gì dời ánh mắt, hỏi, “Giải quyết xong hết việc rồi sao?”

“Ừ, đều xong cả rồi.” Kinh Sở Dương nén cười, giơ ipad trong tay lên, có chút đắc ý nói, “Tiểu minh tinh và đại tổng giám đốc? Hả? Tiểu Sầm, khi nào thì em bắt đầu thích những thứ này?”

“Em đâu có đâu!” Tưởng Sầm đỏ mặt, dưới sự hoảng sợ vô ý giải thích, lại bị cắn ngược một miếng, “Sở Dương, rõ ràng là chính anh xem, đừng dội nước bẩn bậy bạ.”

Kinh Sở Dương nhíu mày néo ipad qua một bên, thuận thế đè lên người Tưởng Sầm, học theo trong truyện viết, bắt đầu hôn từ trán kéo dài xuống dưới, đến cổ, Kinh Sở Dương ngẩng đầu, giọng điệu có chút thiếu đòn, “Tiểu Sầm, không bằng chúng ta tự mình thử xem? Nhưng mấy ngàn chữ như vậy ghi sao đủ được, anh có thể chiến đấu hăng hái cả đêm!”

“Á, đừng mà!” Tưởng Sầm đỏ mặt đến tận dưới cổ, hoàn toàn không để ý tới hình tưởng, đẩy Kinh Sở Dương trên người ra, chân bị thương suýt chút nữa lại đá vào bàn, cậu cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh, mặt đỏ như nhuốm máu.

“Được rồi, không làm khó em nữa, anh đi nấu cơm, tối ăn cơm tôm được không?” Kinh Sở Dương nhéo mũi cậu, thấy mặt Tưởng Sầm y chang như tôm luộc, anh đứng dậy đi vào bếp, vui vẻ ngâm nga chuẩn bị làm cơm tối. Kẹo Đường tới muốn quấy rầy, bị Kinh Sở Dương không chút khách khí đuổi ra ngoài, đóng cửa phòng bếp lại, bên trong truyền ra tiếng dầu sôi và tiếng nồi chảo leng keng, tựa như một gia đình bình thường, ấm áp và hạnh phúc.

Cùng lúc đó, dưới weibo của Tưởng Sầm nổ tung, sau khi chia sẻ truyện online kia lên trang cá nhân của mình, còn thuận tiện chia sẻ lên weibo, đăng thành một bài weibo mới, vì vậy –

Tưởng Sầm v: Tôi đang đọc <Tiểu minh tinh và đại tổng giám đốc> trên diễn đàn văn học XX, chương 35: Mau tới cùng xem nào! [Link liên kết]

Fan 1: Gào khóc, tôi không nhìn nhầm chứ, đây không phải là do em gái nào đó tự đề cử dưới weibo của Tiểu Sầm sao? Tiểu Sầm cũng xem tiểu thuyết này?

Fan 2: Dùng mắt chó bằng hợp kim titan của tôi nói cho các người biết, tuyệt đối là Tiểu Sầm có xem tiểu thuyết này, chúc mừng em, em gái kia, tôi muốn nổi giận!

Fan 3: Chỉ có một mình tôi quan tâm tại sao Tiểu Sầm lại click vào trang kia xem? Chẳng lẽ Boss Kinh không đủ cho cậu ấy sao?

Fan 343: ┑ ( ̄Д ̄)┍, đây rõ ràng chính là tiểu thuyết tiểu thụ thấy bị cô đơn trong khuê phòng, khó nhịn click vào xem, bất đắc dĩ bị trầm mê trong đó, không thể cứu vãn!

Fan 1235: Tôi cảm thấy nhất định là Boss Kinh không đáp ứng đủ cho Tiểu Sầm!

Fan 1934: Không bằng chúng ta tới tiếp sức, viết đoản văn dưới weibo của Tiểu Sầm, nhưng đây là weibo, phải chú ý chừng mực nhé mọi người!

Fan 1935: Ý kiến hay đó! Tôi đây tới trước, bạn nhỏ lầu dưới nhớ đón nhé!

Vì vậy, một đám fan triển khai động não YY không giới hạn dưới weibo, khi Tưởng Sầm đăng nhập weibo của mình thì thấy chỗ này đang sôi nổi, cậu mới phát hiện mình chuyện xem tiểu thuyết thế mà thông báo lên weibo, quả thực ném chết người mà!

Tưởng Sầm muốn xóa weibo nhưng cảm thấy như vậy thì có tật giật mình, xóa hay không xóa cũng đều không ổn, cậu rối rắm hồi lâu, rốt cuộc quyết định nhẫn tâm xóa weibo đi!

Tưởng Sầm v: Các bạn không thấy gì cả, hư ~

Sau khi xóa, weibo cậu yên tĩnh được vài giây, lập tức tất cả mọi người sắp xếp đội hình có trật tự, dưới weibo của cậu tạo thành một phong cảnh đặc biệt.

Fan 1: Hư, chúng ta thật sự không nhìn thấy.

Fan 2: Lầu hai không nhìn thấy!

Fan 3: Lầu ba không nhìn thấy!

Fan 4: Lầu bốn không nhìn thấy!

………..

Một gốc cây bạch dương to: Tôi thấy →_→

Fan 5837: Nói bậy! (╯‵□′)╯︵┻━┻ Lầu trên phá hư đội hình, lôi ra chém!

Hết chương 56

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.