Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Chương 29: Chương 29: Diễn viên phụ cũng phải có đạo đức nghề nghiệp




Mặc dù Không phụ là cùng một đạo diễn quay phim nhưng không giống như phim điện ảnh và truyền hình truyền thống là sau khi hơ khô thẻ tre thì mới tuyên truyền, mà lựa chọn hình thức như một vở kịch, vừa quay vừa phát, biên kịch sẽ căn cứ vào phản ứng của mọi người, bình luận dưới bộ phim để dự đoán khán giả yêu thích. LWUYDON

Vừa quay tám tập, trên mạng đã bắt đầu phát, ngoài phim còn cả chuyện hậu trường ở trường quay, vừa lúc hậu trường hôm đó là cảnh Tưởng Sầm quay dưới nước, dưới nhiệt độ 0 độ mà tự mình nhảy vào hồ nước lạnh lẽo, mặc dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng không hề oán trách.

Trên weibo cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi đoạn hậu trường này, đều khen Tưởng Sầm không chỉ có diễn xuất tốt mà còn rất chuyên nghiệp, trong lúc nhất thời thu hút không ít fan qua đường, tên Tưởng Sầm cũng được không ít người ghi nhớ trong lòng.

Cùng lúc đó, Tưởng Sầm ở trong nhà, hôm nay Kinh Sở Dương cố ý dành một ngày phép ở nhà rèn luyện cùng cậu, tốc độ máy chạy bộ không nhanh nhưng Tưởng Sầm vẫn chạy đến thở hồng hộc, Kẹo Đường nằm sấp một bên thảnh thơi nhìn cậu, chân Tưởng Sầm mềm nhũn ngã xuống máy chạy bộ bị băng chuyền cuộn xuống đất, ngã xuống nằm thành hình chữ đại ( hình người nằm dang hai tay hai chân.)

Á, thật sự chạy hết nổi rồi.

Kinh Sở Dương buộc tạp dề từ trong bếp đi ra, thấu thế ôm Tưởng Sầm tới sofa nghỉ ngơi, kéo khăn lông bên cạnh cúi người lau mồ hôi cho cậu.

“Mệt lắm hả?” Kinh Sở Dương đưa nước cho cậu, “Đừng vội, uống từ từ thôi.”

Tưởng Sầm uống một ngụm nước to, ừng ực nuốt xuống, cậu sờ nước đọng bên khóe miệng gật đầu như băm tỏi, sợ Kinh Sở Dương không nhìn ra cậu mệt cỡ nào, ngẫm nghĩ một lúc, cậu đứng dậy kéo tay áo Kinh Sở Dương lắc lắc, tròng mắt đậu đen tràn ngập bốn chữ: Tôi rất đáng thương.

Kinh Sở Dương bị cậu chọc cười, đành phải thỏa hiệp: “Vậy sau này còn chạy nữa không?”

Tưởng Sầm lắc mạnh đầu, suýt rớt cả đầu.

“Vậy thì đừng chạy nữa.” Kinh Sở Dương bật cười. Tuy nói “Vậy thì đừng chạy nữa,” nhưng thật ra trong lòng anh đã có dự định, không chạy thì đi leo núi gì đó cũng được, nghĩ tới là cảm thấy vô cùng kích động.

Sau buổi trưa, Trịnh Hải Dật gọi điện thoại tới bảo Tưởng Sầm cùng đi đâu đó với anh ta, sau khi đến Tưởng Sầm mới biết là có công ty quảng cáo muốn tìm cậu làm người đại diện cho sản phẩm nào đó, cho nên muốn đích thân gặp mặt một lần.

Hai người cùng đi tới quá café, công ty quảng cáo còn chưa tới, họ gọi hai ly café rồi ngồi chờ, Tưởng Sầm nhấp một ngụm hỏi, “Anh Trịnh, quảng cáo gì vậy ạ?”

“Mặt nạ dưỡng da.” Trịnh Hải Dật nhàn nhạt trả lời, công ty quảng cáo này thấy thời gian này danh tiếng Tưởng Sầm đang lên cao, đưa ra điều kiện không thua bất kỳ công ty quảng cáo nổi tiếng nào cho nên anh ta mới đồng ý với bọn họ, gặp mặt nói chuyện.

Rất nhanh công ty quảng cáo cũng tới quán, bọn họ lấy mặt nạ dưỡng da mà Tưởng Sầm chưa từng nghe tên ra đặt trước mặt, giới thiệu kỹ càng một lần, thổi phồng tác dụng có một không hai của mặt nạ.

Tưởng Sầm nghe xong như lọt vào sương mù, nhìn đồng hồ đã là hơn 4h30’, không rảnh bận tâm nhiều như vậy nên tùy tiện tìm lý do, muốn về xem lại rồi mới quyết định.

“Anh Tưởng, lần này chúng tôi đưa ra giá cả tuyệt đối hài lòng, bất kỳ một người mới nào chúng tôi khó có thể đưa ra giá tiền như vậy.” Trong đó có một người đàn ông mặc âu phục cười khôn khéo, giấu sự tinh ranh trong hai mắt dưới chiếc kính.

Tưởng Sầm nóng lòng rời đi nên thuận miệng ứng phó đôi câu.

“Được rồi, nếu anh Tưởng muốn suy nghĩ thì xin trả lời nhanh cho chúng tôi.” Công ty quảng cáo đành phải thỏa hiệp, đưa mắt nhìn Tưởng Sầm và Trịnh Hải Dật rời đi.

“Anh Trịnh, em về trước nhé.” Tưởng Sầm đón xe, không quay đầu lại vội vã về nhà, lúc đi ngang qua một con phố, phía trước xảy ra sự cố giao thông, xe xếp một hàng dài như rồng, Tưởng Sầm sốt ruột, cúi đầu xem thời gian liên tục, “Bác tài, còn chờ bao lâu nữa?”

“Tôi cũng không rõ lắm, phải xem tốc độ cảnh sát giao thông xử lý.” Bác tài xế taxi đưa mắt nhìn kính chiếu hậu cười trả lời.

Tưởng Sầm gấp đến độ trán đổ mồ hôi, rõ ràng cách nhà chỉ còn một con phố mà lại bị chặn ở đây, nếu như cậu nhỏ đi trên xe thì ắt hẳn gây nên sóng to gió lớn, Tưởng Sầm vội thanh toán tiền xe, dứt khoát xuống xe ở chỗ đó chạy vội về nhà.

Đột nhiên cậu rất biết ơn những ngày Kinh Sở Dương bắt cậu chạy bộ, chạy cả con đường ngoài thở hổn hển chút đỉnh thì không thấy mệt lắm, về đến nhà vừa đúng lúc 5h kém 3 phút, cậu nhanh chóng đóng cửa, lấy quần áo nhỏ rồi nằm trên giường chờ.

Sau khi nhỏ đi, Tưởng Sầm thở phào nhẹ nhõm, may là quyết định kịp thời, lập tức xuống xe chạy thẳng về nhà, nếu không thì xảy ra chuyện lớn rồi. Tưởng Sầm ngồi trên giường lấy mặt nạ dưỡng da ra xem, nhìn thử bên ngoài viết gì.

5h10’, Kinh Sở Dương đúng giờ về nhà, Tưởng Sầm nhảy xuống chạy ra đón, kể lại chuyện xảy ra hồi chiều cho anh nghe, quyết định tối sẽ tự mình dùng thử mặt nạ này.

“Có thật thần kỳ như vậy?” Kinh Sở Dương nghi ngờ, cầm mặt nạ lên nhìn qua, ngoài trắng đẹp ra còn bảo vệ độ ẩm, loại trừ nếp nhăn tăng vẻ trắng hồng cho da vân vân, công dụng này thật sự hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn, có thể gọi là Mãn Hán toàn tịch (Hay là tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc, câu này có nghĩa là quá đầy đủ – Wikipedia)

Trực giác anh cảm thấy mặt nạ này nhất định có vấn đề, sao tên tuổi chưa từng nghe tới, tác dụng ngược lại vô cùng hoàn hảo, lại bỏ ra giá tiền không thấp để mời Tưởng Sầm đại diện phát ngôn, đơn giản là muốn mượn tiếng tăm hiện giờ của cậu để đẩy lượng tiêu thụ mặt nạ tăng cao, Kinh Sở Dương suy nghĩ một hồi, nghĩ tới mấy lời bình luận về sản phẩm ba không trên mạng, chờ tới tối nay anh cố ý không bật đèn, cắt một miếng từ mặt nạ đắp lên tay mình thử xem.

(Sản phẩm ba không thường đề cập đến các sản phẩm không có ngày sản xuất, không có chứng nhận chất lượng và không có nhà sản xuất)

Quả nhiên đắp mặt nạ chưa đầy một lúc, tay Kinh Sở Dương đã bắt đầu phát ra ánh sáng vàng nhạt, giống như có đom đóm trong phòng, Kinh Sở Dương nhướng mày, trầm giọng nói, “Là chất huỳnh quang.”

(Còn được gọi là các chất làm trắng huỳnh quang, là thuốc nhuộm huỳnh quang, hoặc thuốc nhuộm trắng, và là các hợp chất hữu cơ phức tạp. Đặc điểm của nó là nó có thể hấp thụ ánh sáng tới để tạo ra huỳnh quang, do đó chất nhuộm có thể thu được hiệu ứng lấp lánh như fluorite, do đó chất nhìn thấy bằng mắt thường rất trắng và đạt được hiệu quả làm trắng.

Chức năng của nó là chuyển đổi bức xạ cực tím vô hình được sản phẩm hấp thụ thành bức xạ huỳnh quang màu xanh tím và bổ sung cho bức xạ ánh sáng màu vàng ban đầu để trở thành ánh sáng trắng, từ đó cải thiện độ trắng của sản phẩm dưới ánh sáng mặt trời. Chất làm sáng đã được sử dụng rộng rãi trong dệt may, giấy, chất tẩy rửa, xà phòng, cao su, nhựa, bột màu và sơn – Theo Baidu)

Mặt nạ có huỳnh quang, nếu như dùng nhiều sẽ khiến cơ thể thương tổn không lường trước được, nghiêm trọn hơn thậm chí có thể gây ung thư, Tưởng Sầm chạy tới gỡ miếng mặt nạ trên mu bàn tay Kinh Sở Dương ném đi, giọng trở nên lạnh lẽo, “Lần phát ngôn đại diện này tôi không nhận.”

Tuy cậu thiếu tiền nhưng cũng không làm trái lương tâm, ngộ nhỡ thật sự có người mua sản phẩm này rồi bị ung thư thì cả đời cậu không thể thoát khỏi tâm lý tự trách mình.

“Vậy chúng ta từ chối bọn họ.” Kinh Sở Dương hùa theo, bất kể Tiểu Sầm của anh có quyết định thế nào anh đều ủng hộ vô điều kiện. Hơn nữa nếu như đại diện phát ngôn loại sản phẩm ba không này, tiền lấy được nhiều chăng nữa cũng sẽ phá hỏng danh tiếng.

“Ừ.” Tưởng Sầm lấy điện thoại gọi qua cho Trịnh Hải Dật, bảo anh ta thay mình từ chối công ty quảng cáo này.

Một giờ sau, trong phòng làm việc nào đó, vài người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, vốn chỉ là chuyện nhỏ, lúc bọn họ đã chuẩn bị chọn lại người phát ngôn lần nữa thì trên mạng xuất hiện bài bốc phốt, mờ mịt hướng dẫn người tiêu thụ không nên mua sản phẩm của bọn họ, trong nháy mắt mấy người tức giận vô cùng, sản phẩm này còn chưa bắt đầu bán, hơn nữa dưới bài đó ký tên là –

Tưởng Sầm.

Hôm sau, Tưởng Sầm tiếp tục quay phim, hôm nay phải quay cảnh hoàng đế Cảnh Lăng chứng tỏ tâm ý cho thừa tướng Dung Thanh Hòa thấy, nắm chắc tâm lý nhân vật là cực kỳ quan trọng. Dung Thanh Hòa là người nội liễm, tuy trong lòng y cũng yêu Cảnh Lăng, nhưng trong mắt y, thiên hạ lớn hơn tình cảm riêng tư, cho nên dù muốn biểu hiện vui vẻ cũng không thể quá vui.

Sau buổi trưa là ánh mặt trời sáng rực, Cảnh Lăng tự mình đến ngự thiện phòng hạ chỉ Dung Thanh Hòa cùng ăn, hắn ôm eo y từ phía sau, cằm chống trên bờ vai gầy guộc của y, nói tường tận lời yêu trong lòng ra.

Dung Thanh Hòa nghe vậy thân thể chấn động, chậm rãi xoay người lại, môi y run rẩy, muốn trả lời nhưng một chữ cũng không thể thốt ra khỏi miệng,

“Thanh Hòa, trẫm không ép ngươi trả lời, nhưng nghĩ xong hãy nói với trẫm, trong lòng trẫm thích ngươi, nhưng không muốn tạo thành gánh nặng cho ngươi, trẫm biết trong lòng ngươi thiên hạ quan trọng hơn trẫm, cho nên trẫm sẽ cố gắng làm một hoàng đế tốt, dùng thiên hạ thái bình làm quà tặng sinh nhật cho người, thế nào?”

Bên tai là lời nói thâm tình của Cảnh Lăng, hốc mắt Dung Thanh Hòa nóng lên, suýt rơi lệ, tình cảm tích tụ đè nén trong lòng hơn 20 năm không dám nói ra khỏi miệng, cùng hắn giành ngôi vị hoàng đế, cùng hắn ổn định giang sơn này, cuối cùng còn muốn cùng hắn trải qua cả ngày lẫn đêm quãng thời gian còn lại.

Cảnh Lăng ôm ngang Dung Thanh Hòa, dịu dàng thả y xuống giường, cúi đầu hôn lên trán y, trong từng nụ hôn bao hàm tình cảm hắn cố kiềm chế, hắn nắm chặt tay y, cùng mười ngón tay y đan vào nhau, nói với y, “Thanh Hòa, từ nay về sau ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời.”

Tưởng Sầm khẽ giật mình, cảm thấy lời này mấy lời này dường như quen quen, hình như có một hôm nào đó Kinh Sở Dương cũng từng nói với cậu, nói sẽ chăm sóc tốt cho cậu, vẻ mặt dịu dàng như nhau, dè dặt như nhau, Tưởng Sầm không khỏi phân tâm, sau một lúc vẫn chưa nhận lời.

Y giật mình lấy lại tinh thần, ánh mắt thay đổi, cuối cùng vòng ra sau tấm lưng rộng lớn của Cảnh Lăng, khẽ cọ xạt vai hắn, “Hoàng thượng, thật ra trong lòng thần….”

“Hả?” Cảnh Lăng nhíu mày.

“Ngươi và thiện hạ đều quan trọng.” Giọng Dung Thanh Hòa hơi khàn, nhưng Cảnh Lăng nghe lại cảm thấy vô cùng chọc người, đục xương xuyên tim.

“Thanh Hòa, ta yêu ngươi.” Không phải trẫm mà là ta.

“Cắt!” Triệu Lịch gõ thước, “Rất tuyệt, kết thúc công việc.”

Tưởng Sầm về nhà thì Kinh Sở Dương còn chưa về tới, vì vậy cậu và Kẹo Đường cùng nằm trên sofa, vùi mặt vào trong lớp lông mềm xõa tung của nó, hít thở sâu.

“Hôm nay về sớm vậy à?” Kinh Sở Dương mang theo túi đồ xuất hiện ở cửa, cởi áo khoác trên người xuống.

“Đó là gì vậy?” Tưởng Sầm đứng dưới đáy bàn ngửa đầu nhìn mấy túi đồ to đùng, chẳng lẽ là thức ăn?

Kinh Sở Dương tháo khăn quàng cổ xuống, cúi người nhéo mũi nhỏ của cậu một cái, “Mèo nhỏ tham ăn, là bột mì, sáng mai làm bánh bao ăn được không?” Anh xắn tay áo bắt đầu công việc, múc nước nhào bột mì, bột mì nhão tản ra mùi thơm, Tưởng Sầm đứng trên bàn xem anh làm, vẻ mặt sùng bái.

Kinh Sở Dương bỗng nổi ác ý, đưa tay chấm chút bột mì quẹt lên mặt Tưởng Sầm, biến cậu y như con mèo hoa, bộ dạng nhếch nhác làm anh ôm bụng cười to, hoàn toàn quên hình tượng.

Tưởng Sầm tức giận chạy tới, trực tiếp lăn một vòng trong tô bột còn dính chút ít, nhảy lên muốn thoa lên mặt Kinh Sở Dương, Kinh Sở Dương lại cố tình không để cậu đạt được ý muốn, Tưởng Sầm trừng mắt, vóc dáng nhỏ bé nhảy loạn trên bàn cơm, cảm giác rất đỗi vui vẻ.

Kinh Sở Dương nhào bột xong thì gói làm nhân bánh rồi đặt trong chõ chưng, chỉ chốc lát sau trong phòng bếp tản ra mùi thơm làm người ta muốn ăn, Kinh Sở Dương cầm một chiếc ra, cẩn thận thổi nguội, lúc này mới đưa cho Tưởng Sầm.

Tưởng Sầm nhận lấy, thỏa mãn cắn một miếng, ăn ngon đến mức hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi vào, hai mắt cậu sáng long lanh nhìn Kinh Sở Dương, dựng ngón tay khen anh, nhà có đầu bếp quả thật không thể hạnh phúc hơn!

Hai người đều đắm chìm trong không khí ấm áp, cho đến khi tiếng điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ không khí bình yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.