Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Chương 19: Chương 19: Hơ khô thẻ tre




Hôm nay quay cảnh cuối cùng của cậu và Diệp Cảnh trong phim, Phó Dương tổ chức sinh nhật cho Lâm Hi, cảnh này quay vô cùng thuận lợi, Tưởng Sầm và Diệp Cảnh phối hợp rất ăn ý, một lần là thông qua luôn. lqđôn

Tuy phần diễn của họ đã xong nhưng vẫn phần diễn của diễn viên chính là Thiệu Trạch và Tiễn Băng còn chưa quay xong, đợi đến khi phần diễn của tất cả mọi đều kết thúc đã là chuyện năm ngày sau.

Trong một bộ phim có vai chính vai phụ, mọi người thông qua quá trình quay phim nên quen biết nhau, liên tiếp va chạm nhau tình cảm càng ngày càng tốt, Tưởng Sầm cũng quen thêm không ít diễn viên khi quay phim này, một trong số đó chính là Diệp Cảnh.

Trước khi quay cảnh cuối cùng, Diệp Cảnh và Tưởng Sầm cùng ngồi trên ghế dài, xung quanh nhân viên công tác bận rộn đi tới đi lui, trái lại bên họ lại vô cùng yên tĩnh.

“Tưởng Sầm, album hôm đó tặng cậu, cậu nghe hết chưa?” Cõi lòng Diệp Cảnh dạt dào chờ mong hỏi.

Tưởng Sầm sững sờ, nhớ lại ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, sau khi về tới nhà quần áo của cậu được Kinh Sở Dương thu dọn, cậu quên mất đĩa hát kia, cậu còn không biết bị bỏ chỗ nào, chứ đừng nói là nghe nó.

Nhưng đương nhiên cậu không thể nói mình quên đĩa nhạc kia rồi, đành tìm cớ qua loa xong chuyện, hai người đợi một lúc rồi sẵn sàng trước máy quay.

Bánh sinh nhật đã chuẩn bị xong được đẩy ra, Phó Dương vừa hát chúc mừng sinh nhật vừa đi tới trước mặt Lâm Hi, đèn bốn phía xung quanh đều đã tắt, chỉ còn lại nến cháy trên chiếc bánh ngọt, không gian mờ ảo.

“Cám ơn.” Lâm Hi ngạc nhiên vui mừng, cậu tiến lên chủ đồng ôm Phó Dương, nghiêng đầu hôn lên má trái anh.

Đương nhiên, vẫn là nhờ góc quay.

Hai người mừng sinh nhật trong bầu không khí ấm áp, Phó Dương đùa dai trét bánh kem lên mặt Lâm Hi, cùng cậu em chạy anh đuổi trong nhà, cuối cùng ôm cậu vào lòng, thể hiện nụ hôn thâm tình, phần diễn của hai người hoàn toàn kết thúc.

“Chúc mừng!” Mấy diễn viên khác đi lên trước vỗ tay chúc mừng hai người, kế tiếp là tới phần diễn của Thiệu Trạch, sau hôm đó họ không phải làm gì nữa, Tưởng Sầm vui vẻ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

Đến cuối cùng lúc hơ khô thẻ tre, cả đoàn làm phim reo mừng, đạo diễn Triệu Lịch còn hào phóng nói mời khách, vì Tưởng Sầm lo lắng thân thể mình nên lựa chọn lịch sự từ chối.

“Tưởng Sầm, hiếm khi mọi người cùng tụ tập, sao có thể không đi chứ, đi thôi đi thôi.” Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn chen đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay cậu, cùng mọi người rủ rê cậu.

Tưởng Sầm hết cách, không phải cậu không muốn đi mà là vì thân thể cậu thật sự không cho phép cậu đi, nếu tụ tập được nửa chừng mà cậu đột nhiên nhỏ đi thì kinh thế hãi tục cỡ nào! Không phải ai cũng như Kinh Sở Dương, có thể bao dung cậu, tiếp nhận cậu.

“Tôi còn chút việc không thể đi được, mọi người đi chơi vui vẻ nhé.” Tưởng Sầm lắc đầu, mặt lộ vẻ tiếc nuối.

“Được rồi.” Mọi người đành thôi.

“Tưởng Sầm, tôi có vài lời muốn nói với cậu.” Diệp Cảnh đứng sau lưng cậu, hai người cùng đi tới chỗ vắng người, chuẩn bị rất lâu Diệp Cảnh mới hạ giọng mở miệng, “Cậu là một diễn viên tài năng, con đường diễn viên nhất định vô cùng tận, hi vọng mai này cậu càng đi càng lên cao.”

“Cám ơn, anh cũng vậy.” Tưởng Sầm mỉm cười.

“Tôi….” Diệp Cảnh cúi đầu, lông mày rậm nhíu chặt, ánh mắt hơi thay đổi, anh ta sợ nếu không nói ra tâm ý của mình thì sẽ không còn cơ hội, đang muốn mở miệng chợt Tưởng Sầm đang đứng trước mặt anh ta nghe tiếng ai gọi nên quay đầu lại.

“Đã hơ khô thẻ tre à?” Kinh Sở Dương xuống xe đi tới trước mặt Tưởng Sầm, tự nhiên lấy áo khoác trên tay cậu choàng lên người cho cậu, “Đi thôi.”

“Ừm.” Tưởng Sầm xoay người đi theo anh, nhớ tới Diệp Cảnh lại quay đầu lại, vươn tay ra, “Hi vọng chúng ta còn cơ hội hợp tác, anh cũng là một diễn viên rất cừ, cùng cố gắng nhé.”

“Ừ.” Diệp Cảnh ấp úng trả lời, bắt tay cùng cậu, trong đầu loạn một nùi, không biết mình nên nói gì, anh ta ngây ngốc đưa mắt nhìn hai người rời đi, xe biến mất trước mặt anh ta, anh ta mới lấy lại tinh thần, âm thầm ảo nảo, lời nói chưa ra khỏi miệng tạm thời đành chôn dưới đáy lòng.

Hiển nhiên cảnh này rơi vào mắt đạo diễn Triệu Lịch, Trưởng Sầm chỉ là diễn viên mới nhưng lại được Kinh tổng coi trọng, cộng thêm bản thân cậu ấy khiêm tốn an phận, diễn xuất cũng rất khá, rất có không gian phát triển, được hoan nghênh chỉ là vấn đề thời gian.

Diễn viên giỏi như vậy mình phải nắm cho chắc.

Xe chạy ổn định trên đường, thừa dịp chờ đèn xanh đèn đỏ, Kinh Sở Dương quay đầu nói với Tưởng Sầm ngồi ở ghế lái bên cạnh, “Lần đầu tiên hơ khô thẻ tre, không thể tham gia tiệc liên hoan với đoàn làm phim, vậy tôi mở tiệc cho cậu nhé? Chỉ hai người chúng ta chúc mừng hơ khô thẻ tre.”

“Được.” Vừa lúc Tưởng Sầm nhỏ đi, từ dưới quần áo chui lên, ngồi dựa vào vị trí ghế phó lái, cậu nghiêng người ngửa mặt nhìn Kinh Sở Dương, trong lòng có chút chờ mong.

Đi qua siêu thị, chỗ đậu xe đã kín chỗ, không còn cách nào Kinh Sở Dương đành đỗ xe dưới tầng hầm của tiểu khu cũ bên cạnh, vốn định mang Tưởng Sầm cùng vào nhưng sờ lên người phát hiện áo mình không có túi, quần áo Tưởng Sầm thì mình mặc không vừa, đành nói với cậu, “Cậu ngồi trên xe chờ tôi quay lại nhé.”

“Ừ.” Tưởng Sầm ngoan ngoãn ngồi trên ghế lái phụ, nhìn Kinh Sở Dương xuống xe, cửa xe bị khóa lại, cậu nằm trên ghế kéo áo qua đắp lên người mình chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.

Nhưng khi cậu muốn nhắm mắt lại thì có một khuôn mặt hiện trên cửa kính xe, tim Tưởng Sầm gần như ngừng đập, hoảng hốt lo sợ trốn dưới quần áo chỉ lộ mắt ra ngoài. Ngoài xe có một người đang quan sát xe, bộ dạng lén lén lút lút làm người ta liên tưởng đến hai chữ -

Kẻ trộm!

Vì Tưởng Sầm đã nhỏ đi nên Kinh Sở Dương cố ý dừng xe trong gốc tối, tránh có người phát hiện ra Tưởng Sầm, vị trí khuất này lại tạo thành quá tiện cho kẻ trộm, bảo vệ ở tiểu khu cũ vốn rất bình thường, dù nghe tiếng động gì thì bảo vệ cũng không đuổi kịp ngay được.

Tưởng Sầm sợ hãi trốn tránh, theo quần áo trượt xuống ghế ngồi, trốn dưới khe chữ h giữa ghế lái chính là ghế lái phụ, sau đó chỉ nghe rầm một tiếng, kính bên phía ghế lái phụ bị nện vỡ, gã trộm thò đầu vào nhìn.

“Sax, xe đẹp như vậy thế mà trên xe không có thứ gì đáng giá!” Gã trộm quan sát xe, đôi mắt nhanh chóng đảo quanh, gã tự tay mở tủ chứa đồ trước ghế lái phụ, lấy ít tiền mặt ở đó, thỏa mãn đếm, vẻ mặt đầy tham lam cười cợt, gã nhanh chóng cầm tiền nhét vào túi áo, trở tay mở khóa cửa xe cả người leo vào.

Tưởng Sầm trốn dưới khe, căng thẳng đến mức gần như quên cả thở, cậu có thể cảm nhận được cộng tĩnh của gã trộm, sợ bị gã trộm nhìn thấy, cậu trốn dưới khe chữ h không dám động đậy dù chỉ cử động nhỏ.

Rốt cuộc tên trộm cũng đã trộm đủ, đóng cửa xe chuẩn bị rời đi, Tưởng Sầm ngồi chồm hổm hai chân run bần bật, dè dặt ló đầu ra, kiểu né tránh này làm nhiều lần rồi nên cũng có chút kỹ xảo, may mà cậu trốn dưới ghế chứ nếu không quần áo để bên ghế lái phụ mà bị kẻ trộm xách lên mình sẽ bị lộ.

Gã trộm trộm hết đồ nên vui vẻ rời đi, còn chưa bước được mấy bước đã nghe tiếng gào thét cách đó không xa truyền tới, “Đứng lại!”

Tưởng Sầm sững sờ, giọng kia không phải là Kinh Sở Dương, chẳng lẽ có người phát hiện ra kẻ trộm?

Có một vị cảnh sát ở khu vực gần tiểu khu vừa đúng lúc tan làm về nhà, tận mắt chứng kiến quá trình ăn trộm của gã trộm kia, anh ta không nói hai lời liền chạy lên, vừa chạy vừa gọi bắt kẻ trộm, trong nháy mắt sắp xông ra khỏi bãi đỗ xe liền nhào tới bổ nhào vào người gã trộm kia.

Kinh Sở Dương từ siêu thị đi ra, từ xa đã thấy xe mình khác thường, anh bước vội tới bên cạnh xe, cực kỳ hoảng sợ, kính bên phía tay lái phụ bị đập vỡ, cửa xe cũng đã bị mở ra! Anh ném đồ đạc trong tay xuống chui vào trong xe, trái tim như bị bàn tay nào đó bóp chặt, Tiểu Sầm của anh ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện!

“Tiểu Sầm! Tiểu Sầm!” Kinh Sở Dương nhỏ giọng gọi.

“Tôi ở đây!” Tưởng Sầm từ trong khe chữ h chui ra, trên người vương đầy mảnh thủy tinh, cậu không dám bước bậy bạ, đứng im tại chỗ ngửa đầu nhìn Kinh Sở Dương, vẫy tay với anh.

Kinh Sở Dương nhẹ nhàng thở ra, đưa tay cẩn thận nâng cậu đặt bên cạnh mình, kiểm tra hai bên trái phải, thấy cậu không bị thương tảng đá trong lòng mới rơi xuống, anh suy nghĩ một lúc rồi bảo Tưởng Sầm trốn trong túi áo mình, anh cầm lấy quần áo, tay kia cầm túi mua hàng chui ra khỏi xe.

Tủ chứa đồ bên ghế lái phụ bị mở ra, tiền mặt bên trong bị mất hết, nhưng Kinh Sở Dương không thèm để ý, chỉ cần Tưởng Sầm không sao là được, nhưng vẫn phải báo cảnh sát, anh vừa xuống xe thì thấy một người đang giữ một người khác đi về phía anh.

“Xin chào đồng chí, tôi là cảnh sát tên Tùng Dương, vừa rồi nhìn thấy người này trộm xe anh, xin hỏi anh có tiện theo tôi về sở viết tường trình không?” Cảnh sát kia đã báo cảnh sát, không bao lâu đồng nghiệp của anh ta lái xe cảnh sát tới, một bộ còng sáng bóng còng tay gã trộm lại, gã trộm cúi thấp đầu, nghĩ là biết bây giờ đang ảo não vì sao mình lại gặp cảnh sát đúng lúc vậy chứ.

“Nhất định phải đi à? Tôi còn có chút chuyện, có thể giải quyết ở đây luôn không?” Kinh Sở Dương từ chối, Tưởng Sầm còn đang nằm trong túi áo, không tiện lắm.

“Vậy cũng được.” Mấy người cảnh sát liếc nhau, có người đi tới nói chuyện với Kinh Sở Dương, Kinh Sở Dương chỉ nói phản ứng sau khi phát hiện xe mình bị trộm, trước đó chỉ có Tưởng Sầm biết rõ, nhưng anh không thể khai Tưởng Sầm ra.

“Được rồi anh, tiền này là của anh à?” Cảnh sát bắt tên trộm lấy một xấp tiền từ trong túi áo ra đếm, trả lại cho Kinh Sở Dương không thiếu đồng nào rồi lập tức giải người rời đi.

Chờ bọn họ đi xa Kinh Sở Dương lấy điện thoại ra gọi cho gara ô tô, bảo họ lập tức phái người chạy tới kéo xe về sửa chữa, còn mình thì dẫn theo Tưởng Sầm thuê xe về nhà.

“Xe không có chuyện gì chứ?” Tưởng Sầm trốn trong túi áo dùng khẩu hình miệng hỏi.

Kinh Sờ Dương cười đáp lại, cho cậu ánh mắt yên tâm, hai người về đến nhà, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, Kinh Sở Dương vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, chỉ là trong lòng âm thầm thề, sau này tuyệt đối không để em ấy ở lại trong xe một mình nữa.

Thời điểm hơ khô thẻ tre rất có ý nghĩa kỷ niệm, vì vậy Kinh Sở Dương đặc biệt làm một bữa tiệc lớn, còn mua một chai rượu vang, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, Kinh Sở Dương rót cho Tưởng Sầm ít rượu vang rồi bảo cậu ăn thả ga.

Lần đầu tiên Tưởng Sầm uống rượu vang, cảm thấy hương vị không tệ lắm nên uống hơi nhiều, cậu đánh giá cao tửu lượng của mình, chỉ chưa được mấy ngụm rượu này gò má cậu đã ửng đỏ như quả táo chín, làm nổi bật đôi mắt đen như đậu đen, đáng yêu và mềm mại.

Không hề ngoài ý muốn, Tưởng Sầm bị say rượu.

Kinh Sở Dương ôm cậu lên giường nghỉ ngơi, cậu bé như ngón tay nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, môi hồng khẽ chu lên, làm Kinh Sở Dương rất muốn liều mình hôn cậu.

Nhưng anh chỉ cúi người cúi người đè lên trán cậu, dịu dàng nhìn cậu chăm chú, niềm vui toát ra từ đáy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.