Giản Hoài từ sau khi có nhiệm vụ tập thể hình mà bắt đầu con đường rèn luyện gian nan. Vì phòng ngừa chính cậu có điều chậm trễ, Tiêu Nhân Chân sắp xếp Đoan Ngọ đi cùng cậu. Đương nhiên, nói cho hay là làm bạn, nhưng thực ra chính là giám thị.
Giản Hoài nhìn bữa trưa là ức gà, có chút buồn bực: “Chẳng lẽ không thể cho tôi thêm ít muối sao?”
Đoan Ngọ đối diện cậu đang ăn cơm thịt nướng, phát ra thanh âm như phát rồ: “Anh ơi, anh phải biết, đạo diễn đang để anh rèn luyện cơ bắp, không phải để anh có thêm thịt mỡ đâu.”
Giản Hoài buồn khổ ăn ức gà với thịt bò, cậu liếc mắt nhìn cơm thịt nướng đối diện: “Cho nên cậu còn ăn ở trước mặt tôi?'
“Cái này anh không hiểu.” Đoan Ngọ cười hì hì: “Đây là để cho anh ăn chút bánh vẽ. Khi anh ngửi được hương vị này, anh sẽ coi ức gà như thịt nướng ăn luôn.”
“...”
Tôi cmn cảm tạ cậu.
Đối với loại chuyện cơm nước này không phải không thể nhẫn nại, ngược lại khiến cho Giản Hoài thấy thống khổ chính là kế hoạch tập thể hình rườm rà kia.
Huấn luyện viên thể hình của cậu lập ra cho cậu kế hoạch huấn luyện 365 độ không góc chết. Từ sáng đến tối muộn, luyện đến hai chân run lên, không chịu được nữa mới thả người đi.
Sau khi kiên trì bảy ngày, Giản Hoài soi gương, rốt cuộc nhìn thấy cơ bụng như ẩn như hiện kia, thiếu chút nữa mừng đến phát khóc luôn.
Đoan Ngọ rất cảm khái: “Không dễ gì thực không dễ gì, anh Hoài, vì cơ bụng không dễ gì có được này, chị Chân đề nghị từ nay về sau anh phải duy trì chế độ ăn uống như này, anh thấy được không?”
Giản Hoài ôm hận cắn một miếng thịt bò, nhìn cậu ta như thể đang ăn thịt đồng loại: “Không có khả năng.”
Cứ rèn luyện như vậy hai tuần, cuối cùng cũng tiến vào đoàn phim.
Nói là vậy, đoàn phim khi quay cũng không đi theo tuyến thời gian của kịch bản, đều là dựa vào trường quay cùng đủ loại tình huống mà điều chỉnh.
Lần đầu tiên Giản Hoài vào đoàn, không quay trong nhà, mà là ngoại cảnh.
Trợ lý nhỏ Đoan Ngọ ôm một bao gì đó, giải thích: “Nghe nói bởi vì ngoại cảnh trên núi đã quyết định từ trước, kết quả vì khai phá không còn cách nào khác, cho nên đạo diễn quyết định đổi địa điểm quay trước.”
Giản Hoài cũng chỉ có thể tỏ vẻ đã hiểu: “Đây cũng là chuyện không còn cách nào.”
“Vâng, vốn đạo diễn nói dứt khoát sẽ quay đoạn anh đâm chết Vương gia trước, sau lại sợ anh cùng Thẩm ảnh đế ăn ý có cảm tình không nhập vai tốt, cho nên nói mấy ngày này sẽ quay trước mấy đoạn anh cùng Vương gia săn thú sẽ nhập vai hơn một chút, chờ đến cuối cùng kết thúc công việc sẽ quay màn kia.”
Giản Hoài cũng nhẹ nhàng thở ra: “Như vậy cũng tốt.”
Nếu thực sự để cậu vừa đến liền quay phân đoạn đâm chết Thẩm Hướng Hằng, chính cậu cũng không xác định bản thân có thể không, đạo diễn thì càng miễn bàn.
Hai người vừa nói, vừa đi tới địa điểm quay phim. Bỏi vì bọn họ phải ở trong này quay vài ngày, nơi này đều dựng lều trại, nhân viên công tác ở hiện trường đi qua đi lại, cầm đủ loại đạo cụ chạy trong đó.
Tổng giám chế thấy cậu đến, chạy ra đón: “Thầy Giản đến rồi à?”
Giản Hoài khách khí cười: “Xin chào Tổng giám chế.”
“Xin chào xin chào.” Tổng giám chế hơi béo, thoạt nhìn rất ôn hoà, anh ta sờ sờ đầu: “Thầy Giản à, lúc hiện trường ngoại cảnh được phê duyệt chúng tôi cũng chưa chuẩn bị cái gì, cho nên mấy cái cái lều này đều là dựng tạm thời, cũng chưa chuẩn bị tốt lắm...”
Giản Hoài nháy mắt đã hiểu, cậu rất tự giác nói: “Không sao, tôi ngồi ở ngoài là được rồi, anh cứ bận việc bên kia đi.”
“Aiz.” Tổng giám chế lên tiếng, dẫn Giản Hoài đến chỗ nghỉ ngơi tạm thời sắp xếp ổn thoả mới rời đi.
Nhân viên hiện trường đi phía sau anh ta nói: “Tổng giám chế, chúng ta rõ ràng...”
Không phải chưa chuẩn bị xong, mà căn bản là chưa dựng lều cho Giản Hoài nghỉ ngơi.
Tổng giám chế xua tay: “Không cần phải xen vào mấy việc vụn vặt của diễn viên nhỏ. Lều nghỉ của anh Thẩm nhất định phải để ý, còn có đạo diễn Quách, phó đạo diễn đều phải chuẩn bị tốt. Về phần Giản Hoài, địa vị của cậu ta như nào mà muốn có lều nghỉ, chúng ta nói như vậy là chừa cho mặt mũi, nếu như cậu ta không biết điều mới là không biết xấu hổ. Hơn nữa, thời gian trước cậu ta cọ nhiệt Thẩm ảnh đế, trong vòng luẩn quẩn này mọi người đều biết lần này Giản Hoài tuyệt đối đã đắc tội với Thẩm ảnh đế, nếu chúng ta đối tốt với Giản Hoài, chẳng phải Thẩm ảnh đế sẽ bất mãn với chúng ta sao?”
Nhân viên hiện trường lúc này mới phản ứng lại, cậu ta khen một câu: “Lợi hại, vẫn là tổng giám chế anh suy nghĩ chu đáo.”
Tổng giám chế cười haha, vỗ vai cậu ta: “Cậu còn phải học nhiều lắm.”
Lúc này trên núi là mùa hè. Trong rừng núi cái gì cũng không có, chỉ có muỗi là nhiều, tuy đoàn phim cũng đã phun thuốc, nhưng hiệu quả không tốt mấy.
Giản Hoài ngồi trên ghế, bị cắn đến khó chịu, thể chất của cậu rất dễ thu hút sâu bọ, chỉ có thể một bên đốt hương muỗi, một bên cầm kịch bản quạt qua lại.
Đường núi bên kia có chút động tĩnh, cuối đường nhỏ, nhóm nhân viên hiện trường đang bận rộn đều dừng chân chào hỏi:
“Chào đạo diễn, chào anh Thẩm.”
“Anh Thẩm.”
“Chào anh Thẩm.”
Thanh âm chào hỏi càng ngày càng gần, Giản Hoài buông kịch bản trong tay mình, về tình về lý cậu đều nên chào hỏi đạo diễn và tiền bối.
Đạo diễn Quách Uy dừng trước mặt cậu, giọng nói kinh ngạc: “Tiểu Hoài à, hiệu quả tập thể hình của cậu không tồi nhỉ, cả người nhìn đều rắn chắc hơn.”
Lúc này ánh sáng trên núi tốt, Giản Hoài mặc áo sơmi trắng cùng quần thể thao, sạch sẽ nhanh nhẹn. Bởi vì tập thể hình cho nên đường cong cơ thể càng cân xứng đẹp đẽ hơn, ánh mặt trời dừng trên vai, da thịt vốn trắng nõn càng có vẻ như bị xuyên thấu. Vẻ ngoài của cậu thuộc loại rất dễ nhớ, mắt phượng, mũi cao, khi cười rộ lên lộ hai lúm đồng tiền ngọt ngào, thoạt nhìn thật sự thư thái.
Giản Hoài khiêm tốn nói: “Đạo diễn Quách quá khen, ngài xem ra mới là càng hăng hái so với lúc trước...”
Cậu vội vã đáp lời, gấp gáp từ ghế đứng lên. Kết quả vì đứng lên có chút mạnh, máu lên não hơi chậm, trước mắt liền tối sầm, thêm mấy ngày này huấn luyện quá cực, chân cũng mềm nhũn.
Trong nháy mắt như vậy, bi kịch đã xảy ra. Cơ thể Giản Hoài mất thăng bằng, mắt thấy vì chân run mà quỳ trên mặt đất.
Tình huống ngàn cân treo sợi tóc vậy mà có một đôi tay duỗi ra đỡ được cậu, thanh âm Thẩm Hướng Hằng mang theo ý trêu chọc: “Khách khí như vậy, vừa gặp mặt đã hành đại lễ sao?”
Giản Hoài sửng sốt, quơ quơ đầu, từ trên người Thẩm Hướng Hằng đứng lên, cậu có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn.”
Đạo diễn Quách ở một bên cười: “Thầy Giản không sao chứ?”
“Không sao không sao.” Giản Hoài đã khá hơn, cậu nói: “Thật ngại quá, vừa mới đến đã có chút chuyện ngoài ý muốn.”
Ánh mắt Thẩm Hướng Hằng như vô tình cố ý quét qua chân cậu: “Thầy Giản vẫn là nên chú ý sức khoẻ. Bằng không đỡ cậu vài lần, người không biết còn tưởng rằng cậu muốn trù tôi giảm thọ đâu.”
Giản Hoài khoé miệng co rút.
Đạo diễn Quách nghe vậy cười haha, rất thú vị. Trước đây làm sao không biết Thẩm Hướng Hằng còn có thể nói như vậy, lúc hợp tác trước đây, đối xử với mọi người đều là nho nhã lễ độ.
Sau khi đạo diễn Quách cười xong nói: “Thầy Giản cậu sắp xếp một chút, lát nữa chúng ta phải quay cảnh đầu tiên, đi đối diễn trước đã.”
Giản Hoài nhanh nhẹn đáp lời, lại hỏi: “Đạo diễn, chúng ta đến đâu đối diễn?”
Đạo diễn Quách cũng là có nhân tính, nhìn Giản Hoài ngồi chỗ này, làm sao không hiểu Tổng giám chế làm việc ra sao. Loại tình huống này để diễn viên đến phòng nghỉ của anh là thoả đáng nhất, anh ta nói: “Một lát đi theo tôi, các cậu đi trước hoá trang thay quần áo đi.”
Giản Hoài gật đầu.
Cậu hiện tại không có phòng thay quần áo riêng, cho nên chỉ có thể đến chỗ của diễn viên quần chúng thay. Vốn vai diễn Quan Chí Văn này là vai diễn tuy không tính là cái gì, nhưng cũng xem như nửa diễn viên chính, ai biết hiện tại lại lưu lạc đến chỗ thay quần áo cùng diễn viên quần chúng.
Mấy diễn viên quần chúng khi nhìn thấy Giản Hoài tiến vào, ánh mắt cũng rất quái dị, ngầm hiểu bắt đầu nói thầm:
“Còn tưởng Giản Hoài leo lên người ảnh đế một bước lên trời, kết quả cũng như vậy thôi.”
“Xem cậu ta như vậy, nói không chừng là vào đoàn nhờ quy tắc ngầm.”
“Nhìn cậu ta lớn lên một bộ dạng tiểu bạch kiểm*, Thẩm ảnh đế nhất định là chướng mắt cậu ta.”
*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
Đoan Ngọ ở bên kia nghe rõ, có điểm bất bình: “Anh Hoài, em cảm thấy đoàn phim có chút khinh người.”
“Suỵt.” Giản Hoài ra hiệu cho cậu ta đừng lên tiếng: “Cậu đã quên, tôi vốn không có địa vị hay danh tiếng gì, có thể vào đoàn đã là gặp vận may lớn rồi. Người ta nói là chuyện của người ta, bản thân chúng ta không bị dao động. Cậu đừng nói mấy lời này nữa, nhỡ đâu đến tai đạo diễn, đối với chúng ta chỉ có hại không có lợi.”
Đoan Ngọ vội vàng im miệng.
Giản Hoài cười: “Biết cậu muốn tốt cho tôi, yên tâm đi, tôi căn bản không thèm để ý.”
Đoan Ngọ lại rất cảm động, cậu ta cảm thấy Giản Hoài sống rất sáng suốt. Trước kia khi biết cậu cảm thấy cậu là một chú dê con không có chính kiến, nhưng việc lớn tuyệt đối không cẩu thả.
Chờ đổi xong trang phục, Giản Hoài đến chỗ nghỉ của đạo diễn, Thẩm Hướng Hằng đã đến trước. Chuyên viên hoá trang đang tạo hình cho anh, nhìn thấy Giản Hoài, chuyên viên hoá trang cười: “Thầy Giản đợi đã, lập tức làm cho cậu đây.”
Giản Hoài nói: “Tôi không vội, anh cứ từ từ làm.”
Chuyên viên hoá trang cười cười, tiếp tục việc trong tay.
Đạo diễn nhìn hai người bọn họ đã đến, cầm kịch bản ngồi xuống. Đừng thấy đạo diễn luôn cười haha, nhưng một khi đã nói chuyện công việc cả người đều trở nên nghiêm túc.
Đạo diễn Quách nói: “Lát nữa, hai người các cậu vào diễn. Chính là Cửu Vương gia dẫn Quan Chí Văn đi săn, sau đó gặp phải dã thú. Quan Chí Văn vì bảo hộ Vương gia nên bị thương, Cửu Vương gia rửa sạch vết thương cho Quan Chí Văn sau khi hắn ta hôn mê bất tỉnh, chính là cảnh này.”
Giản Hoài nhớ lại một chút nội dung kịch bản, gật đầu: “Đã biết.”
Đạo diễn Quách cầm kịch bản, cường điệu giảng mấy điểm: “Giản Hoài, cảnh này cậu có một điểm rất quan trọng. Đầu tiên, cậu hận không thể để Vương gia chết dưới móng dã thú, nhưng thời điểm nhìn thấy Vương gia tình nguyện chịu tội cũng muốn chữa thương cho cậu, cậu vốn định nhân cơ hội giết hắn, cuối cùng khi đao dừng trên cổ hắn, lại hôn xuống. Chính là quá trình tâm lý biến hoá như vậy, cậu hiểu không?”
Giản Hoài tiêu hoá một chút: “Là vừa yêu vừa hận?”
Đạo diễn Quách vỗ tay: “Đúng, chính là vậy.”
“...Tôi sẽ cố gắng.” Giản Hoài cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Sau khi đạo diễn Quách dặn dò xong lại quay sang Thẩm Hướng Hằng đang nghịch điện thoại nói: “Còn cậu nữa, lần này cậu thu liễm lại, đừng áp diễn cậu ấy nữa, lần trước ép người ta đến phát khóc rồi.”
Thẩm Hướng Hằng lật kịch bản ở một bên chán muốn chết, nghe vậy liền cười nhạo: “Ây, lời này của anh, người biết còn hiểu là tôi chỉ áp diễn cậu ấy, người không biết còn tưởng tôi đè cậu ấy luôn đấy.”
Giản Hoài: “...”
Anh đứng đắn chút đi, tôi sợ rồi.