Ảnh Đế Là Tên Tiểu Tiện Nhân!

Chương 63: Chương 63: Chiến hữu hủ nữ cực kỳ cực kỳ đáng khen!




Edit: Cực Phẩm

Hạ tiểu miêu đáng thương sau khi PLAY sữa dâu ở phòng bếp còn phải khuất nhục dẫn đại thúc ra ngoài ăn vịt quay!

Quả thật đúng là mất cả chì lẫn chài! Thật là đau khổ!

“Ăn nhiều một chút.” Hạ Triển mang theo dụng ý khác gắp đồ ăn cho Trần Tử Hào!

Nhanh chóng biến tám múi của anh thành một khối thì lão tử có thể dễ dàng đẩy ngã anh rồi! Phản công sắp tới!

“Cảm ơn bảo bối.” Trần Tử Hào thụ sủng nhược kinh, quả thật có chút không biết phải hạ đũa như thế nào.

Hạ Triển bày ra khuôn mặt nghiêm túc, nhưng trong nội tâm là cười gian. “Không cần khách khí.”

Đây là việc mà tổ viên đội thiếu niên tiền phong phải làm!

“Ngày mai anh sẽ nấu cơm cho em ăn.” Trần Tử Hào bách chiết bất nào(ý chí bất khuất kiên cường, không nao núng trước việc khó).

Còn làm nữa hả!?

Cái chỗ đó là biệt thự chớ không phải là phòng thí nghiệm Nobel đâu!

“Anh đừng có lo đến cái việc đấy nữa được không?” Hạ Triển cứng rắn nói sang chuyện khác. “Cách sinh nhật anh càng ngày càng gần rồi, anh có nghĩ đến biện pháp để không bị ba tôi đập chết chưa?”

Bởi vì Trần đại thúc dự định sẽ công khai quan hệ với Hạ Triển vào lần sinh nhật thứ 33 này của hắn.

Mà nếu như hắn làm như vậy thì Hạ đại bá tuyệt đối sẽ đại! náo! thiên! cung!

Ngay cả ba Hạ Lạc là một “người yêu văn nghệ” mà khi thấy con trai mình come out cũng có thể làm ra chuyện giam cấm phi pháp thì chẳng phải Hạ đại bá sẽ trực tiếp cắn Trần Tử Hào luôn sao?

Cho nên gần đây Hạ Triển cứ bị chuyện này quấy nhiễu, thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu rụng tóc!!!

Vô cùng đáng sợ!

“Ba em tính tình sao em biết đó.” Trần Tử Hào cười đến mặt mày cong cong, khí định thần nhàn, giống như đang kể chuyện của người khác. “Hơn nữa ông ấy vô cùng bất mãn đối với việc anh ‘tự lập môn hộ’ năm đó, lần trước gặp mặt còn hung dữ nói anh nợ ông ấy một trận đánh nhau.”

Hạ đại bá cũng là một người ngạo kiều!

Di truyền gì gì đó đích thực là vô cùng đáng sợ!

“Rốt cuộc là phải làm sao bây giờ!?” Hạ Triển giận dữ! Ném đũa lên bàn, vừa khí phách vừa đáng yêu! Ở trong mắt Trần đại thúc chính là đang cố ý bán manh!

Anh có biết tính nghiêm trọng của chuyện này không hả!?

Con mẹ nó cười em gái anh, nghiêm túc chút coi!

Còn cười!!!

Kể từ lúc Trần Tử Hào cùng một chỗ với Hạ tiểu miêu thì càng ngày càng thần kinh, tên này ôm bụng cười một lúc rồi xoa xoa mặt, xoa về trạng thái khốc suất cuồng bá duệ, sau đó tà mị mười phần nói: “Em không cần lo lắng, anh sẽ dùng phương thức hắc đạo giải quyết chuyện này.”

Người Hạ Triển run lên, sợ hãi trừng mắt nhìn Trần Tử Hào, nửa miếng thịt bò trong miệng rơi thẳng xuống quần!

Cái gì gọi là phương thức hắc đạo? Anh muốn làm gì ba của lão tử!?

Ám! Sát! Hả!

Trần Tử Hào nín cười xoa mặt Hạ Triển, tâm tình vô cùng tốt, ôn nhu nói: “Đừng tưởng tượng anh đáng sợ như thế được không?”

Nhưng anh chính là đáng sợ như vậy mà. Hạ Triển tức giận nghĩ, cúi đầu điên cuồng ăn.

Lúc này, quả nhiên bên ngoài bắt đầu mưa, ba Hạ dự báo thời tiết đúng là vô cùng chính xác!

Ở trong phòng sách nhỏ phía bắc, Hạ Lạc gấp đến độ khó chịu!

Nhất định nam nhân anh tuấn thâm tình của mình đang bất chấp mưa gió bão bùng quỳ dưới lầu hai tay tạo hình chữ thập thành kính khẩn cầu ông trời! Đồng thời còn thống khổ dùng một tay che ngực, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi!

Tuy rằng không đủ tay nhưng này thì có quan hệ gì! Là một biên kịch ưu tú, quan trọng là quan niệm nghệ thuật văn nghệ, chứ không phải là câu chuyện có nội dung tầm thường!

Hạ Lạc não bổ tràng cảnh này một chút, nhất thời lòng đau đến độ nói không nên lời.

Từng giọt mưa trong suốt rơi xuống trên thân thể kiện mỹ của nam nhân nhà mình, áo sơ mi trắng dần trở nên trong suốt, loáng thoáng có thể thấy được cơ ngực cuồng dã lại gợi cảm, cùng với…

Chờ xíu!

Kịch bản từ ngôn tình cẩu huyết biến thành GV rồi!

Hạ Lạc lắc lắc đầu, lấy điện thoại mới ra gọi cho Cố Phong.

Tuy rằng ba Hạ đã tịch thu cả điện thoại cầm tay nhưng số điện thoại của Cố Phong Hạ Lạc đã sớm thuộc nằm lòng, vô luận là đọc xuôi hay đọc ngược cũng không hề có chút áp lực nào.

“A lô… ai vậy?” Thanh âm êm tai từ tính của Cố Phong từ điện thoại bên kia truyền đến.

Mũi Hạ Lạc xon xót! Cảm thấy cứ như hai người đã xa nhau ngàn năm! Vì thế hắn kích động thâm tình nói: “Là em đây!”

Hoàng thượng… Em họ Hạ, nhà ở ven hồ Đại Minh!

“Bảo bối, anh đang dưới lầu, em đừng lo lắng, chúng ta sẽ ổn thôi.” Cố tiểu công ôn nhu trấn an vợ.

“Ừm!” Hạ Lạc hạnh phúc gật đầu, sau đó vô cùng lo lắng nói: “Anh đừng vì để cảm động ba mẹ em mà quỳ dưới mưa nha!”

“Anh ở trong xe, yên tâm đi.” Cố Phong rất muốn cười.

Quỳ dưới mưa nghe có chút não tàn…

“Hả?” Trong nháy mắt Hạ Lạc liền ‘xuất vai’!

Tuy rằng hắn cũng rất luyến tiếc nam nhân nhà mình quỳ dưới mưa nhưng mà ngồi trong xe trốn mưa thật sự là quá không lãng mạn! Chẳng lẽ không phải là anh ấy rơi lệ đầy mặt cầu mình vì hài tử chưa ra đời của anh ấy suy nghĩ sau đó anh ấy mới bấc đắc dĩ đi tìm chỗ trú mưa sao?

Hạ Lạc ổn định tâm tình một chút, tiếp tục lo lắng hỏi tiếp: “Nhất định là anh chưa ăn gì đúng không?”

Ở dưới lầu si tình đợi ba ngày ba đêm, y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy[1]gì gì đó, cũng rất là cảm động đó!

[1] Áo quần rộng dần (gầy đi) nhưng trước sau cũng không hối hận, chỉ vì người ấy (nhớ nhung) mà hao gầy tiều tụy.

“Anh ăn rồi, bảo bối.” Cố Phong hài lòng nhìn đống thức ăn dự trữ chỗ ngồi đằng sau, khổ cực nín cười nói: “Ăn bánh mì với lạp xưởng heo lần trước em đem cho anh, ăn ngon lắm.”

Chờ một chút chờ… chờ một chút!

Ngay lúc thời khắc đau thương thê mỹ như vầy, anh nói cái gì mà lạp xưởng heo!?

Anh làm sao mà có thể ngon lành ngồi trong xe cạp lạp xưởng heo như thế được!?

Ngay cả mong muốn huỷ diễn Hạ Lạc cũng có!

Không! Hiểu! Lãng! Mạn!

Đừng có nói là anh còn mang theo quần ngủ gì gì đó nữa nha!

Tuy rằng loại tà vật mang tên ‘quần ngủ’ không có xuất hiện, nhưng khi biết được Cố Phong chuẩn bị chăn mền gối đầu quần áo tắm rửa còn cả đồ dùng hàng ngày thì Tiểu Hạ Lạc văn nghệ nhị bức triệt để đánh mất hăng hái, chu miệng nhỏ ủ rũ leo lên ghế trong thư phòng ngủ.

Sáng hôm sau, Hạ Lạc mượn cớ đi rửa tay chạy đến phòng ngủ phía nam nhìn ra cửa sổ để thấy Cố Phong.

Hắn không thấy nam nhân nhà mình lấy hoa hồng xếp hình trái tim gì cả!

Nhưng toàn bộ quá trình Cố phúc hắc cầm ly nước đánh răng xúc miệng cạo râu thì bị Hạ Lạc thu hết vào mắt!

Đúng là quá sát phong cảnh mà!

Hạ Lạc trợn mắt há miệng một lúc, rất muốn khóc!

Thế nhưng hắn vừa tính xoay người, Cố Phong lại đột nhiên ngẩng đầu lấy tay vẽ một hình một cười lớn trong không khí! Phối hợp với khuôn mặt dính đầy sữa rửa mặt, thật sự là vô cùng hỉ cảm!

Cho dù không vui, cũng muốn đùa cho vợ vui!

Đây là tôn chỉ nam nhân chất lượng tốt của Cố tiểu phong!

Hạ Lạc giật mình, sau đó lại hung tàn mà cảm động!

Đúng vậy, Hạ biên kịch chính là mềm mại mẫn cảm như vậy đó, còn rưng rưng nước mắt!

Đang lúc hắn quyết định leo từ lầu tám xuống thì điện thoại của hắn vang lên.

—— Để làm tăng không khí hắn còn cố ý chọn bài [Lương chúc] làm nhạc chuông.

Bây giờ nghe được, thật sự là vô cùng ngược tâm!

Lại nhìn tên hiển thị trên màn hình —— Hồ tiểu muội…

“A lô…” Hạ Lạc hữu khí vô lực.

“Anh Hạ Lạc!” Giọng nói của Hồ tiểu muội tràn đầy sức sống!

“Có chuyện gì?” Tiểu Hạ Lạc tự luyến rất phiền muộn.

Ngàn vạn lần đừng có tỏ tình với tôi nha! Tôi còn chưa nghĩ đến làm sao để từ chối em đây!

“Em… có thể hỏi anh chuyện này được không?” Giọng Hồ tiểu muội hơi run, giống như vô cùng kích động!

Oimeoi, thật đúng là sợ cái gì gặp được cái đó!

Hạ Lạc hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Hỏi đi.”

Mà trong lòng hắn đã đổi qua hơn một trăm kiểu cự tuyệt Hồ tiểu muội, giống như “Tôi thích con gái có mùi vị nam nhân”, “Lông chân của em một chút cũng không dày cho nên chúng ta không thích hợp” hay là “Ngay cả việc giết gấu còn không làm được thì sao làm bạn gái của tôi”… Nghe vào vô cùng uyển chuyển còn hợp lý, không sợ bị mất cảm tình!

Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng hít của Hồ tiểu muội, hưng phấn hỏi: “Anh Hạ Lạc là GAY đúng không?”

Con mẹ nó cái này cũng quá trực tiếp đó!

Tư duy Hạ Lạc hoàn toàn không thuộc thứ nguyên này, đột nhiên bị hỏi đến thì sợ đến thiếu chút ném luôn điện thoại đi!

“Vì vì vì… vì sao hỏi cái này!?” Hạ Lạc giảo hoạt né tránh vấn đề còn đặt câu hỏi lại!

“Nhất định là thế, vì lần trước anh nói sở thích của anh là nhìn cơ ngực.” Hồ tiểu muội vô cùng hài lòng với phản ứng kinh hoảng của Hạ Lạc. “Cho nên mới nói anh Hạ Lạc đúng là thụ đúng không? Em đã sớm cảm thấy như vậy mà!”

Rốt cuộc là sớm bao nhiêu!? Tôi đây đàn ông thế này mà sao nhìn ra được là thụ?

Hạ Lạc rất muốn khóc!

Nhưng mà hắn vẫn sảng khoái thừa nhận, ngoại trừ trước mặt ba mẹ thì hắn cũng không có kiểu muốn giấu diếm tính hướng.

“A a a! Thật sự sao tuyệt quá!” Hồ tiểu muội phát ra tiếng thét kinh thiên động địa sau đó “Nha ôi ôi ôi” cười!

Thật sự là vô cùng hài lòng!

“Anh hiểu rồi… Em là hủ nữ!” Trong nháy mắt Hạ Lạc liền kịp phản ứng.

Làm một tiểu yêu nghiệt của thời đại mới, hắn đương nhiên sẽ biết loại sinh vật thần kỳ mang tên hủ nữ này, hơn nữa ngay từ đầu hắn đã có huyễn tưởng vô cùng đẹp với nhóm hủ nữ! Cảm thấy các cô gái ấy chính là đồng bọn trung thành nhất của mình!

Nhưng hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp sức chiến đấu của nhóm hủ nữ này!

Vượt qua một học kỳ ngắn ngủi ở đại học, Hạ Lạc sợ hãi phát hiện ra mình bị hủ nữ trong trường ship thành vô số CP, cái gì mà Tạ Nguyên rồi Hạ Triển, rồi huấn luyện viên vạm vỡ, hàm tiểu ca chuyển phát nhanh có hàm răng trắng sáng… ngay cả con chó Trung Quốc mà bác bảo vệ nuôi!

Còn có nó sẽ biến thành khuyển! dạ! xoa! vào đêm trăng tròn!

Sau đó còn lén hẹn hò với Tiểu Hạ Lạc chỗ cây tường vy!

Còn dùng cái đuôi nhung nhung làm thảm lót cho Tiểu Hạ Lạc da thịt mềm mại rồi dùng kiểu doggy ba ba ba!!!

… Trên cơ bản là tất cả sinh vật giống đực trong trường đều bị nhóm hủ nữ ship với Hạ Lạc rồi biên thành một đoạn cố sự thê mỹ hoặc nhộn nhạo!

Cái này thì Hạ Lạc cũng có thể nhịn, làm một bệnh thần kinh mắc chứng vọng tưởng, hắn vô cùng hiểu được thống khổ của những người bệnh chung nhóm!

Nhưng vì gì mà ngay cả chó cũng biên ra được, lại hết lần này tới lần khác không có ai viết ra chuyện của mình với Cố học trưởng!?

Nhóm hủ nữa! Các người có đạo đức nghề nghiệp không vậy!?

Tiểu Hạ Lạc cảm thấy mình không muốn yêu nữa!

“Đúng thế đúng thế, em chính là hủ đến không thuốc nào cứu được!” Hồ tiểu muội tự hào nói: “Thế nào, ngày mai anh có muốn đi chơi không? Em có thể giới thiệu vài người đẹp trai cho anh nha ôi ôi ôi!”

“Mới không cần!” Hạ Lạc trứng trứng 囧.

Phải vì nam nhân yêu dấu thủ thân như ngọc!

“Chậc chậc, thật sự là ngây thơ ôi ôi ơi!” Hồ tiểu muội bí hiểm cười hỏi: “Chẳng lẽ anh đã có chủ?”

Đương nhiên! Anh đây nhất định là có người cướp! Hạ Lạc ngạo kiều nghĩ.

Hơn nữa nam nhân của anh đây còn vô cùng anh tuấn tiêu sái cốt cách thanh kỳ! Một đêm beep đến mười lần vô cùng uy mãnh nội lực thâm hậu!

Vừa nghĩ tới Cố Phong, tâm tình Hạ Lạc trong nháy mắt trở nên tuột dốc, liền sâu kín thở dài một tiếng nói: “Ai, có đúng là có, nhưng mà không gặp được…”

Trường tương tư, tồi tâm can!(Nhớ nhau đau đáu, hiu hắt tim gan)

Nhưng mà nói đến đây, tự nhiên trong đầu Hạ Lạc hiện lên một đường ánh sáng trí tuệ!

Ai nói không gặp được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.