Edit: Cực Phẩm
Trong phòng bệnh an tĩnh, Trần Tử Hào nâng cằm yên lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ của Hạ Triển.
Thời gian trôi qua thật nhanh, tiểu bao tử xấu tính ngạo kiều năm đó đã lớn như vậy rồi.
Trong ngực một trận tâm tình ôn nhu, Trần Tử Hào nhẹ nhàng lấy đi điện thoại trong tay Hạ Triển. Vốn là muốn đặt trên đầu giường, nhưng mà ánh mắt lại đúng lúc dừng trên hàng chữ trên màn hình “Tiểu phấn miêu meo meo meo, hoan nghênh trở lại đến hội thảo luận và nghiên cứu tình yêu của thiếu nữ phấn hồng~ Để cho chúng tôi hướng bạch mã vương tử chạy trốn~ Chiu~”…
Đây là gì?
Lòng hiếu kỳ của Trần Tử Hào bùng nổ, cầm di động loay hoay một lúc lâu, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm, thấy lịch sử mấy bài viết của Tiểu phấn miêu meo meo meo thì vị lão đại hắc đạo cuồng dã lạnh lùng nghiêm nghị cười đến mặt cũng xoắn luôn!
Cười được một lúc, Trần Tử Hào nghiêm túc xem bài viết “Gặp một người nam nhân có thể vì cậu làm những điều này thì nên gả đi” từ đầu đến đuôi một lần, còn sao lưu lại gửi đến hộp thư của mình.
Cái này thật là đáng sợ được chứ!
Từ mười lăm tuổi bắt đầu lăn lộn hắc đạo, nhiều năm như thế hắn cũng gặp được nhiều người nhiều chuyện, bởi vậy Trần Tử Hào đối với chuyện gì cũng nhàn nhạt, lạnh lùng. Dường như chỉ có Hạ Triển mới có thể khiến cho hắn có cảm giác hạnh phúc sung sướng thật sự phát ra từ nội tâm, thích một người hay tức giận, trong nóng ngoài lạnh, khẩu thị tâm phi như vậy…
Trần Tử Hào nhịn không được đưa tay nhéo nhéo gương mặt của Hạ Triển, sau đó trước khi Hạ Triển cau mày khó khăn mở mắt đặt điện thoại bên gối hắn, vẻ mặt khối băng nhàn nhạt nói: “Đợi chút, tôi gọi hộ sĩ tới.”
Trên bờ cát trắng xoá, có hai hàng dấu chân một lớn một nhỏ.
Hiện tại là thời gian làm việc, trên bãi biển không có nhiều người lắm, Tiểu Hạ Lạc quang minh chính đại nắm tay Cố Phong, nhìn gò má anh tuấn vô địch của nam nhân nhà mình cùng với bầu trời xanh thẳm và biển rộng mênh mông, cảm giác vô cùng vô cùng hạnh phúc!
Cố Phong không phải rất kiêng nắng, hai ngày không gặp liền đen một tầng, tuy rằng nước da màu đồng cũng rất rất rất cuồng dã gợi cảm đấy, thế nhưng Tiểu Hạ Lạc vẫn rất xót xa.
“Anh không có bôi kem chống nắng em đưa!” Vẻ mặt Hạ Lạc ai oán.
“Cái đó quá thơm.” Cố Phong sờ sờ mặt mình cười giỡn nói: “Hình như anh già đi vài tuổi… Bảo bối sẽ không ghét bỏ anh chứ?”
“Làm sao thế được!” Hạ Lạc nghe vậy, kịch liệt xoay người cầm hai tay Cố Phong, mắt lấp lánh, thâm tình nói rằng: “Không phải Phong nhi của ta già rồi, chỉ là Phong nhi của ta trưởng thành thôi!”
Tình tiết đặc sắc Tiểu Long Nữ và Dương Quá sau mười sáu năm gặp lại chính là tâm đầu đại ái của Hạ Lạc, thật vất vả mới đụng tới hoàn cảnh thích hợp, cho dù có chút cứng nhắc nhưng cũng phải tới một phát chứ!
Mau gọi em “Cô cô” đi! Nhanh!
“A, Phong nhi trưởng thành.” Đầu lông mày Cố Phong nảy lên, vươn một ngón tay nâng cằm Hạ Lạc, cúi đầu hôn.
Thuộc tính não của vật nhỏ này lần nào cũng thật đáng trêu mà.
Chỉ cần hắn hài lòng, cùng hắn diễn cả đời cũng chẳng ngại.
Một trận ôm hôn kịch liệt qua đi, đột nhiên Hạ Lạc nhớ tới một chuyện quan trọng. “Em nghe Cố Viêm nói, mấy ngày nữa mẹ anh muốn đến đây.”
“Ừ, anh biết.” Cố Phong cúi đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Hạ Lạc, buồn cười xoa xoa đầu của hắn, nói: “Mẹ anh lần này đến chủ yếu là muốn chúc mừng chuyện Cố Viêm chính thức debut, sẽ không ở lại lâu, đầu tiên anh mang em cùng mẹ ăn một bữa cơm, gặp nhiều rồi cũng quen thôi.”
“Được.” Hạ Lạc ôm chặt lấy Cố Phong, đầu cọ tới cọ lui ở ngực Cố Phong.
“Bảo bối không cần lo lắng… Có anh ở đây.” Cố Phong cúi đầu, đặt môi nhẹ nhàng dán lên mái tóc mềm mại của Hạ Lạc.
Ánh mặt trời, sóng biển, gió ấm, trên bầu trời ngẫu nhiên xẹt qua đuôi cánh chim hải âu, cùng với hai người ôm nhau tha thiết trên bãi biển.
Thật sự là hạnh phúc đến lệ rơi đầy mặt được chứ!
“A — há miệng, thuốc này không đắng.” Bên này, một tay Trần Tử Hào đang cầm thuốc giảm nhiệt, một tay bưng ly nước, như một tên bệnh tâm thần… A không, như một người cha hiền hoà dụ Hạ Triển há miệng.
“… Anh rảnh rỗi lắm à?” Hạ Triển đoạt lấy viên thuốc nhét vào trong miệng, để biểu hiện thuần dương chi khí có thể nhai nát cả băng đạn!
“Đến uống miếng nước, nghe lời.” Trần Tử Hào cười đến ruột cũng thắt lại.
“Tôi! Không! Uống!” Hạ Triển giơ tay lên vỗ ly nước một cái, thành công làm ướt ống quần Trần Tử Hào.
Là đàn ông, uống thuốc không cần uống nước!
“Tiểu miêu của tôi dạo này rất táo bạo…” Trần Tử Hào lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là đến thời kỳ động dục rồi?”
“Con mẹ nó, nếu anh có thời gian như thế sao không đi khám thử xem? Đi khám khoa tâm thần được không?” Hạ Triển sắp bị hắn ép điên! Sau khi trở về từ bệnh viện, tên này vẫn luôn không bình thường!
“Không được.” Trần Tử Hào nghiêm túc đọc thuộc lòng điều thứ năm trong bài viết: “Lúc cậu bị bệnh hoặc bị thương, hắn sẽ bỏ tất cả mọi chuyện, chuyên tâm làm bạn cùng cậu, nói chuyện phiếm cùng cậu trên giường bệnh, mua đồ cậu thích khiến cậu vui vẻ, dỗ cậu uống thuốc đắng…”
Hạ Triển giật mình, nghĩ đoạn này có chút quen tai!
Nhưng còn chưa đợi hắn kịp nghĩ ra, Trần Tử Hào giống như làm ảo thuật, chẳng biết từ đâu lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo đặt trước mặt Hạ Triển…
“Bánh kem rừng đen anh đào của Cat’s Home, em thích món này đúng không?”
“Anh mới thích bánh kem rừng đen! Anh còn thích búp bê! Anh còn thích váy hoa! Moá nó!” Hạ Triển run rẩy cho Trần Tử Hào ngón giữa.
Mấy ngày nay đại thúc ngưng thuốc sao!?
Không thể ngưng đâu!
“Đừng mạnh miệng, năm ấy em tám tuổi anh cùng Hạ ca đưa em tới nha sĩ khám, đang đi em thấy bánh kem rừng kem trong tiệm bánh ngọt, liền rùm beng muốn ăn, rõ ràng đang sâu răng đau muốn chết.” Nhớ lại chuyện cũ, Trần Tử Hào khoái trá nở nụ cười! “Sau đó Hạ ca liền cởi quần em ra đánh đòn, em vừa oa oa khóc lớn vừa chui vào lòng tôi, sau đó tôi liền xoa mông cho em…”
“Anh câm miệng cho tôi!!!” Hạ Triển chảy nước mắt mì sợi cầm lấy miếng bánh kem một ngụm tiêu diệt gần nửa!
Hình dáng ăn uống vô cùng dương cương!
Sau khi ăn no đủ, Hạ tiểu miêu ôm máy tính ngồi xếp bằng trên giường lên mạng.
Đúng vậy, hắn lại vào trang hội thảo luận và nghiên cứu tình yêu của thiếu nữ phấn hồng, để phòng ngừa bài viết này bị người khác nhận ra, cư nhiên hắn lại phát rồ đăng ký một ID clone [1]!
[1] ID clone, hay clone nick là nick do một người sử dụng, nick 1, nick 2… có cùng IP Address.
ID clone tên là “Tình bạch ngạch quai quai [2] hổ”!
[2] Quai quai: bé cưng, cục cưng, bé ngoan…
Thật sự là khiến cho nhóm con gái không sống nổi…
Sau đó, hắn vừa chặt chẽ giám sát động tĩnh của Trần Tử Hào, một bên gửi một bài viết tên là《Người ở chung với mình thật sự quá đáng ghét! Cầu JMS giúp mình xem xét hắn có đúng là tinh thần thác loạn hay không anh anh anh~》.
Trong bài viết, Hạ Triển miêu tả cặn kẽ các loại hành động ác ôn của Trần Tử Hào!
Ví dụ như đặt cho mình biệt hiệu X tiểu miêu buồn nôn tầm thường, ví dụ như nhục nhã cho mình uống thuốc như cho em bé mẫu giáo uống thuốc, ví dụ như kể cho mình câu chuyện cổ tích vô cùng bất mãn trước khi ngủ cho mình nghe, ví dụ như từng cố gắng cắn miệng mình…
Bài viết gửi đi không bao lâu, nhóm con gái cơ tình bành phái trả lời khiến cho bài viết này lên top luôn!
“Cùng một chỗ! Cùng một chỗ! Cùng một chỗ! (Nhắc lại một trăm lần!)”
“Người ở chung của bạn rõ ràng chính là thầm mến bạn được không! PS: Hai người đều là nam ha~ LZ là một ngạo kiều biệt nữu thụ! Xem xét hoàn tất!”
“EQ của LZ sốt ruột không giải thích nổi~ Chưa nghe nói có chuyện cắn miệng cắn người! Đó là hôn môi đó!”
“Cái gì đó không cần điều lời, nhớ mang bao nha!”
Hạ Triển bị những lời trả lời này hù doạ sửng sốt, cả người đều thác loạn!
Đại! Thúc! Thầm! Mến! Mình!?
Lúc này, Trần Tử Hào đột nhiên bu lại.
Hạ Triển lại càng hoảng sợ, lập tức tắt đi trang web nhanh chóng mở phần mềm thiết kế CAD đồng thời lãnh tĩnh cơ trí mà vẽ ra một đường thẳng, giấu đầu hở đuôi nói: “Tôi muốn xây một toilet cho nhà xưởng.”
“Tốt nhất là em dưỡng thuong đi, đừng nghĩ đến chuyện làm việc, tôi cho em nghỉ bảy ngày.” Trần Tử Hào âm thầm buồn cười, lại không đâm thủng.
“Ừ, vậy bảy ngày này tôi về nhà ở.” Hạ Triển không được tự nhiên né tránh.
Không biết Trần Tử Hào đã ngồi trên giường lúc nào, hai người dán đến vô cùng gần, Hạ Triển có thể cảm giác được hô hấp ấm nóng của hắn phả vào cổ mình.
Nơi bị phả vào đột nhiên trở nên nóng như lửa.
“Tại sao muốn về nhà?” Trần Tử Hào lại dời gần đến bên người Hạ Triển, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên gò má Hạ Triển, làm cho hắn đối diện với mình.
“Tôi… Tôi không về làm sao theo đuổi Tạ Nguyên!” Hạ Triển có chút hoảng hốt, đỏ mặt đưa ánh mắt về phía tường, như một tên nhị khuyết cứ trừng mắt vào tường!
“Tôi không thích em ấy.” Trần Tử Hào dùng hai tay cố định cái đầu cứ quay ngang quay dọc của Hạ Triển, nhẹ giọng nói: “Cho nên em cũng đừng thích.”
… Con mẹ nó, cái logic này thần thiệt đấy!!!
“Dựa vào cái gì!” Hạ Triển bắt đầu tạc mao một lần nữa!
“Bằng cái này.” Trần Tử Hào cúi đầu, nhanh! chuẩn! ngoan! hôn lên môi Hạ Triển!
… Phải nhanh chuẩn ngoan được chứ! Bằng không lại sẽ bị một chưởng vỗ bay!
Trong nháy mắt cảm giác được đôi môi mềm mại ấm áp của Trần Tử Hào chạm đến mình, lòng Hạ Triển run bần bật, như muốn vỡ tan, vốn muốn trốn lại bị Trần Tử Hào ôm chặt hơn, cho nên Hạ Triển cắn chặt răng nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng tự nói với mình đây là một trận ảo giác!
“Cần tôi dùng cái vặn vít cạy miệng em ra không?” Một phút sau, Trần Tử Hào bất đắc dĩ hỏi.
“Anh dám…” Hạ Triển bi phẫn rống giận! Nhưng mà lời còn chưa nói hết, Trần Tử Hào liền hết sức giảo hoạt hôn lên lần thứ hai! Đầu lưỡi linh hoạt dò xét vào trong miệng, hút liếm, lại triền miên bá liệt! Tràn đầy phong phạm hắc đạo! Hạ Triển tức giận từ chối một hồi, thế nhưng cơ bắp của đại thúc không phải luyện rất tốt sao, càng giãy lại càng ôm chặt hơn! Cho nên dần dần, Hạ tiểu miêu biệt nữu tiến vào trạng thái trống rỗng, tứ chi như nhũn ra, trong mắt đong đầy hơi nước, thở gấp liên tục trong truyền thuyết, khí thế thuần đàn ông tiêu tán vô tung!
“A…” Nụ hôn vừa kết thúc, Hạ Triển mê man nhìn Trần Tử Hào, môi bị chà đạp đến sưng đỏ, hơn nữa một bộ thần tình giống như tiểu miêu vừa tỉnh ngủ… Tên này căn bản là thụ được không!
Trần Tử Hào cười nhẹ, sợ khiến người trong lòng đau, độ mạnh yêu trên tay nơi lỏng một chút, dùng giọng nói có thể là ôn nhu cả đời này nhất của hắn, nhẹ giọng nói: “Hạ tiểu miêu… Để anh nuôi em đi.”
Sau đó, Hạ tiểu miêu luôn luôn ngạo kiều tạc mao liền nhu thuận dịu ngoan đỏ mặt đem đầu nhỏ mao nhung nhung của mình chôn vào lòng chủ nhân, vừa làm nũng vừa “meo meo” kêu, loại chuyện này… Chỉ có thể phát sinh trong vũ trụ song song thôi!
Trên thực tế! Nhị khuyết Hạ Triển lợi dụng lần buông lòng tay này của Trần Tử Hào làm cơ hội phục kích tuyệt vời!
Chỉ thấy hắn vận khởi sức lực toàn thân, chém ra một quyền củi khô bốc lửa! Chiêu thức bá đạo lạnh thấu xương, hổ hổ sinh phong!
Trần Tử Hào cười chế nhạo một tiếng, giương tay nắm quả đấm của Hạ Triển, giọng nói trở nên âm trầm vài phần: “Ở trước mặt anh nghe lời một chút.”
“Nghe lời em gái anh! Lão tử không thích anh!” Hạ Triển vừa mắng vừa tà tâm không chết mà dùng tay kia đánh ra một chưởng ảm nhiên tiêu hồn!
Trần Tử Hào tiêu sái giương tay một cái, vững vàng tiếp đón.
Sau đó, hắn liền mặt lạnh dùng một tay nắm hai cổ tay Hạ Triển, từ trong lòng rút ra một cái còng tay sáng lấp lánh!
Chỉ nghe ‘cạch cạch’ hai tiếng, tội phạm giảo hoạt Hạ tiểu miêu thành công sa lưới!
“Đánh đi, tiếp tục đánh.” Trần Tử Hào nghiêng người, đem Hạ Triển mất đi khả năng hoạt động đặt ở dưới thân.
Hạ Triển hít vào một ngụm khí lạnh, suýt nữa tức giận đến ngất đi! Còng tay chạm vào da thịt, cảm giác lạnh lẽo chân thật đến không thể thật hơn nữa.
Con mẹ nó, đại thúc là S sao!?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn địa lôi của Greens và w2royal
~~ (Tinh phân a dật môn mở party!! (^o^)(o^^)oo(^0^o)(o^. ^)ノ” ヾ(^〇^*)ノ” Chương sau play còng tay gì đó đích xác sẽ không quá khẩu vị năng đâu, dù sao cũng là lần đầu gì gì cần quan tâm một chút, nga nga nga tui chưa nói gì đâu nha… Ngày mai sẽ gắng đăng chương sớm một chút…
~*
~Bánh kem rừng đen anh đào