Edit: Cực Phẩm
Cả người Hạ Triển đều sợ hãi.
Vai diễn của tên này không phải là lão đại hắc đạo sao?
Chạy sai studio rồi đó hỗn đản!
“Tới đây giám sát em gái anh công nhân hả?” Hạ Triển chặn khói thuốc lá trong miệng Trần Tử Hào, cắt đứt nguồn gốc độc khí.
Có thời gian thì đến ngục giam ngồi ngồi thật tốt đẹp nha!
Hoặc là đi phát động mấy trận hắc bang sống mái với nhau sau đó bất hạnh bị đạn lạc bắn trúng!
Hay là cũng có thể cầm hai thanh đao chém dưa hấu trong tay một phía đông Bồng Lai chém đến Nam Thiên Môn sau đó máu tưới sạp hoa quả luôn!
Đây mới là sinh hoạt hàng ngày của lão đại hắc đạo.
Trần Tử Hào thật sự đã kéo thấp tiêu chuẩn của lão đại hắc đạo toàn cầu!
“Tôi là đối tác của chú hai em.” Trần Tử Hào lại chậm rãi châm một điếu thuốc, đáy mắt tràn qua ý cười. “Bây giờ có thể xem là nửa ông chủ của em, cho nên em nói chuyện khách khí một chút.”
Hạ Triển chợt nhớ tới lúc ăn cơm chú hai nhận cú điện thoại kia.
Hắn biết Trần Tử Hào bởi vì chuyện tự lập môn hộ năm đó cùng cha mình có chút khúc mắc, nhưng điều này dường như cũng không ảnh hưởng đến việc chú hai hợp tác với hắn, thật sự là quá tệ!
“Tôi nguyện ý khách khí đưa anh ra ngoài!” Hạ Triển kéo cửa, chỉ chỉ bên ngoài.
Vì vậy, Trần Tử Hào liền phi một cước đạp cửa lần thứ hai!
Thật sự là vô cùng bạo lực thô lỗ!
Thảo nào mỹ thiếu niên không thích hắn.
“Đừng làm rộn, kiên trì của tôi có hạn. Hôm qua có một nhóm công nhân đến, hiện tại chỗ ở túng thiếu, gần đây không có quán nào, cho nên tôi ở chỗ này.” Trần Tử Hào xoay người lại nhìn lướt qua giường đơn trong phòng, nói: “Buổi tối tôi sẽ nói bọn họ đưa giường gấp đến.”
Hạ Triển cắn răng nghiến lợi đứng ở cửa, cả người khí thế muốn bùng nổ!
Mặc dù đại thúc có thấp khớp viêm khớp cao huyết áp tiểu đường còn rất nhiều mao bệnh nữa nhưng Hạ Triển vẫn đánh không lại hắn!
Lúc này, Trần Tử Hào đã cởi áo đi vào phòng tắm, dường như muốn tắm.
Cực kỳ cực kỳ không xem mình là người ngoài!
Hạ Triển kéo ánh mắt từ bóng lưng chân dài vai rộng eo nhỏ trở lại, đặt mông ngồi trên giường đơn, ruột gan đứt đoạn dùng di động lượn diễn đàn!
Loại thời điểm này chỉ có thiếu nữ phấn hồng nghiên cứu và thảo luận tình yêu mới có thể an ủi được linh hồn thống khổ của Meo-chan!
Nhanh chóng theo đuổi được mỹ thiếu niên hay cách phản kích tốt nhất lại tình địch!
Vì vậy, Meo-chan mở bài viết trong bookmark yên lặng nghiên cứu, điều thứ nhất và điều thứ hai bởi vì Trần Tử Hào phá rối cho nên hoàn thành đến độ mã mã hổ hổ, mấy điều kế tiếp nhìn qua độ khó cũng tương đối cao.
“Điều thứ ba: Hắn sẽ đặt cho cậu một tên cúng cơm độc nhất vô nhị, chỉ có hai người biết, lúc không có người khác hắn sẽ dùng tên ấy gọi cậu.”
“Điều thứ tư: Lúc cậu không ngủ ngon, kể chuyện cho cậu nghe, cho cậu ôn lại thời gian tuổi thơ.”
“Điều thứ năm: Lúc cậu bị bệnh hoặc bị thương, hắn sẽ bỏ tất cả mọi chuyện, chuyên tâm làm bạn cùng cậu, nói chuyện phiếm cùng cậu trên giường bệnh, mua đồ cậu thích khiến cậu vui vẻ, dỗ cậu uống thuốc đắng.”
“Điều thứ sáu: Vào mùa hè lừa cậu đến biển, dùng ngọn nến xếp thành trái tim (có điều kiện thì đốt pháo hoa cũng được nha~), sau đó nửa quỳ dưới chân cậu, đeo cho cậu một chiếc nhẫn, nói với cậu rằng cậu là công chúa của hắn…”
Meo-chan khổ bức hề hề nhìn ngắm màn hình điện thoại.
Hình như không có một cái nào có thể làm bây giờ hết…
Vì vậy, Meo-chan quay lại diễn đàn, xem mấy bài viết khác cho hết thời gian.
Lúc này, một tiêu đề nghịch thiên hấp dẫn ánh mắt của hắn!
—《Tiểu miêu tạc mao đừng chạy — Cuộc sống cùng lão đại hắc đạo ở chung (phong lưu tà mị hắc đạo công X ngạo kiều táo bạo tạc mao thụ)》
… Moá! Cái gì đây! Còn đậu xanh rau má phiêu hồng[1]nữa!
[1] Phiêu hồng: từ tìm tòi mấu chốt trên các trang mạng.
Hạ Triển trứng trứng 囧 một chút, sau đó ôm tò mò mở bài viết ra.
Trong bài viết kể về một nam chân heo vừa tốt nghiệp đại học ngẫu nhiên nhặt được một lão đại hắc đạo ở trong ống cống ven đường!
Sau đó lão đại hắc đạo tuấn mỹ tà khí hơn nữa lông chân rậm rạp liền thuận lý thành chương ở lại nhà nam chân heo, đồng thời khi mới nhìn đến nam chân heo, trong nháy mắt liền điên cuồng yêu hắn!
Nhưng nam chân heo không hề hay biết, mãi cho đến khi, lão đại hắc đạo tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi tới, cố ý ở trước mặt nam chủ nhà biểu diễn lông chân đen bóng tươi tốt mềm mại như tơ lụa của mình!
Nam chân heo xấu hổ yêu cầu lão đại hắc đạo mặc quần áo vào, lão đại hắc đạo lại thú tính đại phát áp nam chân heo xuống giường, dùng lông chân… Không đúng! Dùng sợi dây cột tứ chi nam chân heo lên cột giường! Sau đó hung tàn ba ba ba!
“Ưm… A… Lông chân của anh… Đâm vào em…” Nam chân heo mở to đôi mắt đẹp thấm đẫm lệ quang, rên rỉ tiêu hồn nói!
“Thích không?” Lão đại hắc đạo tà mị cười, sau đó lật ngườinam chân heo lại!
Con mẹ nó, chờ một chút! Không phải tứ chi nam chân heo bị treo lên cột giường rồi sao?
Lại còn “lật người”!
Sau đó chợt nghe âm thanh nứt xương rắc rắc rắc sao? Đây là SM ẩn sâu sao?
“Phụt! Ha ha ha ha ha!” Meo-chan hoàn toàn trầm mê trong câu chuyện bị hung tàn chọc cười!
“… Buồn cười thế à?” Thanh âm lạnh như băng của Trần Tử Hào từ phía trên truyền đến.
Hạ Triển hoảng sợ, tay trượt một cái, điện thoại liền rơi xuống bên chân Trần Tử Hào!
Hạ Triển khom lưng nhặt lên, sau đó ngẩng đầu một cái.
Vì vậy, hắn chỉ nhìn thấy hạ thân Trần Tử Hào quấn một chiếc khăn tắm.
Vô luận là tám khối cơ bụng hoàn mỹ hay là đại gia hỏa như ẩn như hiện dưới khăn tắm hoặc là hai chân thon dài rắn chắc còn là lông chân như ẩn như hiện, tất cả đều nhìn một cái không xót gì!
Con mẹ nó, đây là muốn tìm đường chết sao!!!
Liên tưởng đến nội dung câu chuyện vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Meo-chan ngây thơ đỏ bừng!
“Hừ…” Trần Tử Hào phát ra một tiếng cười lạnh, ngồi kế bên Hạ Triển, dùng một cái khăn khác lau tóc.
“Con mẹ nó, anh biến thái!” Hạ Triển nhanh chóng nhảy dựng lên, bước ra hai bước, bởi vì không biết hướng mắt đi đâu cho nên gắt gao nhìn thẳng vào lông chân, ở trong lòng đếm để bình phục tâm tình!
Một cọng lông chân, hai cọng lông chân, ba cọng lông chân… Nhưng tim đập vẫn cứ nhanh!
“Đều là nam nhân, em sợ cái gì?” Trần Tử Hào cười nhạo.
“Kháo! Anh nói cứ như anh không phải đồng tính vậy!” Hạ Triển hận không thể phun một ngụm máu trên lông chân hắn!
Cũng bởi vì là nam nhân mới sợ được không!
“Cho nên em sợ tôi làm gì với em?” Trần Tử Hào ném khăn mặt đi, đứng dậy bước đến dán sát Hạ Triển.
“Thối lắm! Muốn làm gì cũng là tôi làm với anh!” Trong ngực Hạ đại nhân vạn năm tổng công lộp bộp một tiếng, thoáng ngẩng đầu hung ác trừng mắt nhìn đại thúc cao hơn mình nửa cái đầu.
Ánh mắt Trần Tử Hào dừng lại trên gò má anh tuấn của Hạ Triển một hồi, lại một đường xuống, lướt qua đường cong xinh đẹp nơi xương quai xanh, chiếc cổ trắng nõn bị mái tóc hơi dài che phủ, cùng với thân thể tuy có cơ bắp nhưng mặc quần áo trông vẫn lộ vẻ gầy yếu mảnh khảnh…
Tiểu gia hoả biệt nữu lại ấu trí này thích Tạ Nguyên?
Hai thụ ở một chỗ có thể làm gì?
Có lẽ tiểu gia hoả này cho mình có mười phần mùi vị nam nhân?
“Em xác định? Có dám thử không?” Lông mày Trần Tử Hào nhướn lên, thân thể hơi nghiêng về phía trước, khi cự ly chóp mũi hai người chỉ còn một phân thì dừng lại, mỉm cười nói: “Kỹ thuật của tôi rất lớn, đảm bảo em sẽ thích cảm giác ở mặt dưới.”
“Anh con mẹ nó muốn đánh nhau đúng không!?” Hạ Triển tức giận xoa xoa khuôn mặt đỏ bất tranh khí của mình, sau đó nắm tay lại bất cứ lúc nào cùng Trần Tử Hào đến một phát!
Không đúng, là hướng Trần Tử Hào đánh một quyền!!!
Dạo này bình thường dùng từ không thoả đáng! Vô cùng hỏng bét!
“Ha ha… Biết lúc tiểu miêu tạc mao có hình dạng gì không?” Trần Tử Hào trầm mặc một lát, lắc đầu, cười đến rất vui vẻ. “Giống hình dạng của em bây giờ, Hạ tiểu miêu.”
Con mẹ nó, đại thúc uống quá nhiều Tam Lộc[2]rồi đúng không?
[2] Tam Lộc: ở đây chỉ sữa Tam Lộc, tập đoàn sản xuất sữa nhiễm melamine, vụ bê bối này gây ra một làn sóng khủng hoảng rất lớn ở Trung Quốc.
Cái gì mà Hạ tiểu miêu, lão tử lão tử là đại lão hổ mà, nhanh gọi Hạ đại hổ đi!
Meo-chan ngạo kiều chìm đắm trong ảo tưởng của mình.
“Ngoan, Hạ tiểu miêu.” Thấy Hạ Triển không nói lời nào, Trần Tử Hào hài lòng giơ tay vỗ vỗ mặt Hạ Triển, bỏ đi mặc quần áo.
Vì vậy, một nickname cứ sinh ra như thế.
Thật là vô cùng con mẹ nó!
Lúc này, Hạ đạo diễn vừa trải qua một màn ly biệt thê mỹ lau khô nước mắt, như một nam tử hán chân chính dẫn đầu thành viên trong tiểu tổ quây thành một vòng tròn trên sân bóng rổ, thảo luận phân cảnh kế tiếp.
“Tớ nghĩ phân cảnh này cảm tình trùng kích không đủ mạnh mẽ!” Hạ đạo diễn chỉ vào kịch bản trong tay, thần tình vô cùng ngưng trọng! “Chỗ hồi ức lúc nhỏ của B quân cùng A quân, thật sự quá không kích thích.”
“Vậy cậu muốn sửa làm sao cho tốt?” Một thành viên tò mò hỏi.
“Hẳn là phải nhớ lại kiếp trước!” Hai mắt Hạ đạo diễn sáng lên! “B quân phải khóc nói với A quân ‘Thật ra tớ chỉ là một chén mỳ dương xuân tu luyện mấy trăm năm, mấy năm trước ở tiệm mỳ X cậu nấu tớ lên! Nhưng đến lúc tớ bị mang lên đặt trên bàn, cậu đã cứu tớ, đem tớ cung phụng trước tượng thần, vì vậy tớ liền có tiên khí…’ như vậy mới đái cảm[3]!
[3] Đái cảm (Tiếng anh: feeling): từ mạng, ý tứ như “rất có cảm giác, rất xúc động”. Từ này được nam nhân dùng để hình dung nữ nhân. Hoặc cũng có thể dùng để hình dung trong điện ảnh, văn tự, âm nhạc.
Trừ Tạ Nguyên ra, trong nháy mắt ba người còn lại đều kinh vi thiên nhân(kinh hãi)!
Con mẹ nó, đầu Hạ Lạc có vấn đề đúng không — Tổ viên A nghi ngờ nhìn về phía tổ viên B.
Không biết, thường ngày nhìn rất bình thường mà — Tổ viên B thương tiếc lắc đầu.
Lãng phí quá, lớn lên đẹp trai như vậy, quả nhiên thượng đế rất công bằng — Tổ viên C sờ sờ cằm, cảm khái không thôi.
“Mọi người nghĩ thế nào?” Hạ đạo diễn hăng hái bừng bừng hỏi.
Đang lúc toàn trường vắng vẻ không ai dám tiếp lời, phía sau Hạ Lạc đột nhiên truyền đến một tiếng cười vang dội như sấm!
Hạ Lạc nghiêm túc nhìn lại, thấy một nam sinh cao cao ốm ốm kề đầu vào rào chắn ôm bụng cười đến tê tâm liệt phế!
“Anh cười cái gì?” Hạ Lạc dùng đầu ngón tay dài nhỏ của mình hung hăng đâm vào xương sườn của nam sinh ấy.
Anh ban nào? Có biết kề đầu vào rào chắn là một động tác hết sức nguy hiểm hay không?
Rất lâu trước đây có một tên ngốc cắm đầu vào rào chắn mấy giờ đồng hồ.
Nam sinh hít sâu quay đầu lại, đều cười ra nước mắt luôn rồi…
“Cậu không biết tôi?”
“Ai biết anh chứ.” Hạ Lạc quay đầu cứng nhắc lại, khẽ ngẩng đầu nhìn tên tâm thần trước mắt.
Anh thuộc lớp nào? Gọingười lãnh đạo đến đây!
Biên kịch là một chuyện nghiêm túc như thế, cười cái lông ấy!
Nam sinh xoa xoa khuôn mặt cười đến đơ của mình, nhìn Hạ Lạc, lại nhìn vẻ mặt Tạ Nguyên hắc tuyến ngồi dưới đất, mỉm cười nói hai chữ: “Điếu bạo.”
Đây là nói khả năng biên kịch của mình điếu bạo[4]sao? Chậc, thật sự rất tinh mắt đó.
[4] Điếu bạo: từ này chỉ người rất giỏi về một phương diện nào đó.
Vì vậy, Tiểu Hạ Lạc rất được ít người tán thưởng về phương diện này, cười há hết miệng!
Một giây sau, hắn liền nghe thấy nam sinh kia sâu kín nói ra hai chữ: “Bao cao su.”
Nụ cười của Hạ Lạc cứng đờ trên mặt!
Con mẹ nó, trách không được nhìn quen mắt như thế!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Cảm ơn địa lôi của Greens~~~ Lê rợi đầy mặt~~~ ┭┮﹏┭┮ Tà mị quyến cuồng như bản công cư nhiên cũng sẽ tạp văn anh anh anh… Tuy rằng tui phi thường muốn tới một cái thần • triển hủy thiên diệt địa! Khiến Trần lão đại trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung! Nhưng lương tâm của tui vẫn còn đạo đức chuẩn tắc thần thánh đó (Aha ~ ngươi thật sự có sao ~) đang điên cuồng thúc giục tui… Cho nên vẫn cần làm nền thêm một chút nữa rồi mới ba ba ba ba ba…