“Không cần, cô đưa điện thoại cho Lăng Bạch.” Vu Thần nói.
Thư ký nghe vậy, đem điện thoại đưa cho Lăng Bạch.
Lăng Bạch tiếp nhận, ôn nhu hô một câu, “Thần ca.”
Vu Thần bình tĩnh đáp, “Tiểu Bạch, cậu không nên tới công ty tôi, nếu có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, cậu đi tìm anh cậu trước, đem sự tình nói cho em ấy, nhìn anh của cậu nói thế nào. Anh của cậu nếu như cảm thấy thích hợp, cần phải giúp đỡ, kia tôi sẽ để em ấy giúp cậu, anh của cậu nếu như cảm thấy không thích hợp, vậy quên đi. Tôi bây giờ còn có công tác, cậu trực tiếp liên hệ anh của cậu đi, liền như vậy.”
Lăng Bạch nghe trong điện thoại truyền đến tín hiệu báo máy bận, mặt ép mộng, cậu ta còn chưa nói gì đâu, làm sao liền treo?
Còn làm cho cậu đi liên hệ Lăng Thanh? Vu Thần điên rồi sao?
Cậu suy nghĩ một chút lần trước cùng Lăng Thanh gặp mặt, cả người đều tràn đầy chống cự, thậm chí không muốn đi.
Không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai đem điện thoại gọi tới.
“Vu tổng đang cùng người khác trò chuyện đâu, ngài chờ một chút đi.” Thư ký nói.
Lăng Bạch không rõ, “Anh ấy đang nói chuyện với ai?”
“Tôi cũng không biết.” Thư ký ôn nhu nói.
Lăng Bạch cau mày, chỉ cảm thấy tâm tình tràn đầy phiền muộn.
Cậu hôm qua tới tìm Vu Thần, Vu Thần không ở, cấp Vu Thần gọi điện thoại, Vu Thần không có nhận, phát tin nhắn, Vu Thần cũng không hồi.
Thậm chí cậu hỏi anh thời điểm nào thì trở về, cậu muốn gặp anh, Vu Thần đều không có để ý đến.
Việc này không nên, Vu Thần rõ ràng là rất quan tâm mình, mỗi lần cậu ta đã xảy ra chuyện gì, Vu Thần đều nguyện ý giúp.
Liền coi như bọn họ cãi nhau, Vu Thần cũng sẽ không cùng cậu ta tính toán, làm sao lần này, Vu Thần lại tuyệt tình như vậy!
Chẳng lẽ là Lăng Thanh cùng anh nói cái gì?
Lăng Bạch không nhịn được bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, có phải là Lăng Thanh đem thân thế của chính mình nói cho anh biết?
Nhưng là, Lăng Thanh sớm như vậy đã biết, nếu như muốn nói, hắn tại sao trước đó không nói đâu?
Không phải là chuyện thân thế liền sẽ là cái gì?
Lăng Bạch vừa vội lại sợ, không nhịn được cấp Lăng Thanh gọi một cú điện thoại, nhưng mà điện thoại lại không mở ra, trong điện thoại giọng nữ ôn nhu nhắc nhở cậu.
“ Điện thoại đang trong cuộc trò chuyện khác, xin gọi lại sau, sorry…”
Lăng Bạch nghe tiếng nhắc nhở, tâm lý không nhịn được lại bắt đầu phỏng đoán, hắn là cùng ai trò chuyện đâu?
Vu Thần sao? Bọn họ liền đang nói cái gì?
Cậu cảm thấy phiền lòng, cúp điện thoại, lại bắt đầu cấp Vu Thần gọi điện thoại.
Vu Thần đúng là đang cùng Lăng Thanh trò chuyện, nói chuyện về Lăng Bạch.
“Cho nên anh không gặp cậu ta, làm cho cậu ta có việc gì tới tìm tôi?” Lăng Thanh hỏi.
“Ừm.” Vu Thần đáp, “Tôi biết cậu để ý quan hệ trước đó của chúng tôi, cho nên sau này, tất cả đều từ cậu xử lý, tôi không nhúng tay vào, cậu nguyện ý quản thì nhúng tay vào, không muốn quản sẽ không quản, tôi không tham dự.”
Lăng Thanh cảm thấy không có vấn đề gì, “Bất quá anh không cần từ chối triệt để như thế, nói thật, tôi còn có chút ngạc nhiên cậu ta sẽ cùng anh nói cái gì, không bằng, anh trước hết thấy mặt cậu ta đi.”
Vu Thần:…
Vu Thần cảm thấy hắn lại bắt đầu!
Lần trước chính là như vậy, nói cái gì làm cho anh đến xem Lăng Bạch, kết quả đâu?
Quay đầu liền bắt đầu mắng anh!
Vu Thần mệt tâm.
“Tôi từ chối.”
“Đừng nha, anh liền đi cùng cậu ta tâm sự đi mà, xem cậu ta đến cùng tìm anh là tại sao? Nói không chừng có cái gì trọng yếu tình báo đâu?”
“Tôi là người ngu sao? Sói tới có sự cậu nghe qua sao? Tôi trải qua lần thứ nhất còn cần trải qua lần thứ hai? Tôi điên rồi sao?”
Lăng Thanh bật cười, “Tôi thật không phải là thăm dò anh, cũng không phải cố ý hướng dẫn anh, tôi là thật hiếu kỳ, anh yên tâm, anh đây là phụng chỉ nói chuyện, tôi chắc chắn sẽ không cắn ngược lại.”
Vu Thần lãnh thanh, “Nói thật giống lần trước không phải phụng chỉ đến xem cậu ta giống nhau sao? Kết quả đâu? Tra nam nhắc nhở! Quá trớn nhắc nhở! Tôi lại tin cậu, tôi chính là thằng ngốc.”
Lăng Thanh thật sự là bị anh nói dở khóc dở cười, Vu Thần hiện tại hoàn toàn là bị nguyên chủ làm ra chấn thương di chứng, đến nỗi với căn bản không tin lời của hắn.
“Như vậy, anh đem điện thoại di động mở, anh cùng cậu ta tán gẫu, tôi ở bên này nghe. Tôi đây sẽ không oan uổng anh, vu hại anh, cắn ngược lại anh đi?”
Này cũng vẫn có thể xem là cái phương pháp.
Chỉ là, “Cậu tại sao nhất định phải để tôi đi cùng cậu ta tán gẫu đâu?” Vu Thần không rõ, “Cậu vào lúc này liền không ngại?”
“Anh đều quang minh chính đại tôi nói những thứ này, tôi còn có cái gì có thể để ý. Nói nữa, tôi nghĩ đến cậu ta lần này tới tìm anh rốt cuộc là tại sao? Là muốn cùng anh nói thân thế chính mình, hay vẫn là muốn cùng anh nối lại tình xưa?”
“Nếu như cậu ta là muốn cùng tôi nói thân thế thì sao?” Vu Thần hỏi.
“Vậy anh liền theo lời anh nói lúc đầu, để cậu ta tới tìm tôi, nói cho cậu ta biết anh giúp tôi, mà là sẽ không giúp hắn.”
“Vậy đi.” Vu Thần đồng ý.
“Nếu như lần này cậu lại cùng tôi nháo, sau này bất kỳ lời nói nào của cậu, tôi cũng sẽ không tin.”
Lăng Thanh nghe lời này của anh, cảm thấy được anh cũng thật là có chút đáng yêu.
“Yên tâm đi bảo bối, tôi tuyệt đối sẽ không sinh khí, không tin anh đem câu nói này ghi âm lại, nếu tôi một lát nữa cùng anh nháo, anh nhắn cho tôi nghe, bảo tôi tự đánh mặt của mình.”
Vu Thần nghe vậy, còn thật mở app ghi âm, “Đến, cậu lại nói, tôi ghi lại.”
Lăng Thanh:…
Lăng Thanh thực sự nhịn không được bật cười, “Tiểu Ngư anh thật là quá đáng yêu, anh như vậy quá phạm quy rồi anh hiểu không?”
Vu Thần không hiểu, anh chỉ biết là một lát Lăng Thanh dám oan uổng mình, anh lại để ghi âm đập chết Lăng Thanh, làm cho hắn chấp hành đúng lời hắn nói!
Lăng Bạch cùng thư ký tiến vào phòng hội nghị, đợi một lát, Vu Thần mới đi vào.
Cậu ta không hiểu nói, “Làm sao ngày hôm nay ở đây? Trước không phải đều ở phòng làm việc của anh sao?”
Vu Thần đem điện thoại di động để lên bàn, đạm mạc nói, “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, cậu hôm nay tới tìm tôi, là có chuyện gì không?”
Lăng Bạch nhìn anh mặt nghiêm túc, quyết định trước tiên đánh bài tình cảm.
Cậu thấy Vu Thần, mặt mày ẩn tình, oan ức mà ẩn nhẫn, “Anh còn đang giận em sao? Em gọi điện thoại cho anh anh cũng không tiếp, phát tin nhắn anh cũng không hồi, anh là thật sự không nghĩ tới em sao?”
Vu Thần bình tĩnh trả lời, “Tôi không tiếp điện thoại của cậu, không trả lời tin nhắn chỉ là bởi vì gần nhất khá bận, nếu như cậu có chuyện gì, có thể cùng Tiểu Thanh nói, muốn hỗ trợ, để em ấy nói cho lại cho tôi.”
Anh nói xong, yên lặng ở trong lòng cấp điện thoại bên kia Lăng Thanh trọng điểm: Gọi điện thoại không tiếp, phát tin nhắn không trả lời, hai câu này nghe được đi?
Lại câu cá cậu không ngại ngùng sao?
Lăng Bạch hoàn toàn không biết ý nghĩ của anh, đang cố gắng biểu đạt chính mình yêu cầu, “Anh cũng biết em và anh ấy quan hệ không tốt, em nói với anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ không nói cho anh. Nói nữa, hai chúng ta sự tình, tại sao muốn người khác truyền lời?”
Cậu nói xong, mơ hồ có chút oan ức.
Nhưng mà Vu Thần căn bản không chú ý tới oan ức của cậu, “Anh cậu không phải là người khác, em ấy là anh cậu, cũng là lão bà tôi, cũng là cầu nối giữa chúng ta, cho nên cậu không cần lo lắng.”
Lăng Bạch:????
Lăng Bạch quả thực không thể tin được, Lăng Thanh tính là gì? Đoạn cầu sao? Chân đạp cậu xuống cầu loại kia cầu sao?
“Thần ca, anh làm sao biến thành như vậy, anh trước đây không phải như vậy, anh trước đây rất chăm sóc em.”
Vu Thần cười khẽ, “Cậu cũng nói là trước đây.”
“Vậy tại sao hiện tại không thể đâu?” Cậu không hiểu nói, “Anh đã nói, anh luôn trợ giúp em, bảo vệ em? Anh quên mất sao?”
Vu Thần nhích ghế về phía sau, hai chân bắt chéo, bình tĩnh nói: “Cậu chọn Tô Việt không phải sao? Tôi ngày đó cùng cậu nói, nếu như cậu chọn hắn, sau này chuyện của cậu tôi đều không quản, cậu là thế nào nói đâu? Cậu nói tốt a, tôi chớ xía vào tốt nhất, cậu cũng sớm đã bị tôi quản chán rồi, sau đó tôi đừng tới tìm cậu nữa, đúng không?”
Lăng Bạch vội la lên: “Chỉ là lúc đó em sinh khí, thuận miệng nói, anh làm sao có thể vì câu nói như thế này mà tính toán.”
Vu Thần lắc đầu, “Cậu không phải sinh khí thuận miệng nói, mà là từ tâm lý, cảm thấy tôi thích cậu, tôi không rời khỏi cậu, dù cho cậu nói như vậy, tôi cũng sẽ tiếp tục quản.”
“Không phải.” Lăng Bạch cải.
“Dĩ nhiên không phải.” Vu Thần cười nói, “Giữa chúng ta, mới bắt đầu là cậu cầu tôi giúp đỡ, hi vọng tôi có thể bảo vệ cậu, không phải tôi chủ động đi tìm cậu, càng không phải là tôi xin muốn giúp đỡ. Trước đây không phải, hiện tại cũng không phải, sau này cũng sẽ không phải “
Anh nhìn Lăng Bạch, lạnh lùng mà xa cách, “Tôi là người nói lời giữ lời, cho nên lúc trước tôi đáp ứng cậu tôi đã làm xong. Có thể cậu không quý trọng, thậm chí còn cảm thấy là tôi thích cậu, không thể rời bỏ cậu, vậy thì không có biện pháp, không phải sao?”
“Không phải như thế.” Lăng Bạch hoảng loạn đứng lên, đi tới trước mặt anh, “Thần ca, anh thích em mà? Không phải thì anh làm sao sẽ bởi vì Tô Việt xuất hiện tức giận như vậy? Em biết em không nên nói như vậy, em đã biết sai rồi, anh tha thứ cho em được không?”
“Tốt a.” Vu Thần gật đầu, “Tôi tha thứ cho cậu, cùng với việc tôi không quản chuyện của cậu cái này cũng không xung đột. Cậu không cần cường điệu nói tôi thích cậu, tôi có thích hay không, tôi chính mình rõ ràng. Tôi không thích Tô Việt, không nghĩ cậu sẽ lui tới, thuần túy là tôi không thích hắn, tôi cảm thấy được hắn tâm tư bất chính, cũng không phải là bởi vì không ưa các cậu ở gần nhau. Cho dù không phải cậu mà đổi thành những bằng hữu khác của tôi, tôi cũng sẽ khuyên bọn họ rời xa Tô Việt.”
Lăng Bạch khó có thể tin, “Thần ca anh không thể bởi vì giận em, liền phủ định anh đối với em có tình cảm. Anh thích em, em có thể cảm thụ được.”
Lăng Thanh mệt tâm, hắn nghe trong điện thoại Lăng Bạch âm thanh, hận không thể hiện tại liền thông qua điện thoại di động đem mình truyền tống đến Lăng Bạch trước mặt, nói vào lỗ tai của cậu.
“Cậu có thể hay không phân biệt như thế quấy nhiễu! Cậu là đại sư sao? Mỗi ngày truyền vào tai người ta nói 'anh thích em'? Người ta cũng nói không phải, cậu còn muốn phản bác người ta, đối phương có thích hay không thích cậu, trong lòng của cậu rõ ràng nhất!”
Chẳng trách trước đó Vu Thần sẽ hoài nghi chính mình đối với Lăng Bạch có tình cảm, Lăng Bạch cái miệng này chính là 'anh thích em, đừng nói nữa, em biết anh thích em, anh khẳng định là thích em, nếu như anh cảm thấy không thích em, kia xác định là anh cảm thấy sai, anh cẩn thận suy nghĩ lại một chút, anh thật sự là thích em!'
Vu Thần là người ngày cả mối tình đầu cũng không biết thì làm sao có thể biết được cơ chứ?
Lời nói dối rồi cũng trở thành thật, Vu Thần tại sự công kích này còn có thể cảm thấy được chính mình hẳn là không thích Lăng Bạch, cũng là không dễ dàng.
Vu Thần cố kỵ Lăng Thanh tại điện thoại bên kia, không muốn cùng Lăng Bạch tranh luận anh có thích hay không thích cậu cái đề tài này, nhân tiện nói, “Cậu hôm nay tới tìm tôi, chính là vì nói cho tôi biết tôi thích cậu sao? Nếu như là vậy thì cậu đã nói xong rồi, có thể đi.”
Lăng Bạch nhìn thái độ của anh, cái nào còn nguyện ý đi.
Cậu còn muốn tiếp tục cùng Vu Thần tranh luận tình cảm giữa bọn họ, nhưng là Vu Thần đã không muốn nghe, anh giơ tay ra hiệu Lăng Bạch ngậm miệng.
“Tôi không muốn cùng cậu thảo luận cái đề tài này, không có chuyện gì nói, tôi đi làm việc trước.”
Lăng Bạch há miệng, lại không biết nên nói cái gì.
Cậu vốn là lần này tới, muốn hỏi Vu Thần cho cậu mượn mấy người, giúp cậu tra một chút chuyện năm đó, nhưng bây giờ, Vu Thần ngay cả cùng cậu nhiều lời vài câu cũng không muốn.
Lăng Bạch nhìn anh, không dám cũng không biết nên làm gì cùng anh nói chuyện này.
Cậu lần thứ hai cảm giác được Vu Thần thời điểm này tựa hồ thật sự rời mình mà đi.
Lần trước có cái cảm giác này, vẫn là cậu nói mình muốn tự sát, thế nhưng Vu Thần lại không chịu tới gặp.
Cậu không hiểu như thế nào lại đột nhiên biến thành như vậy, Vu Thần rõ ràng là rất quan tâm chính mình, làm sao đột nhiên, anh sao lại có thể ác tâm như vậy đối đãi chính mình đâu?
Chẳng lẽ là Lăng Thanh?
Chẳng lẽ là bởi vì Lăng Thanh cùng Vu Thần nói cái gì?
Lăng Bạch không biết làm sao nắm nắm đấm, một lòng lo lắng hốt hoảng dời khỏi phòng hội nghị.
Vu Thần thấy Lăng Bạch đi, lúc này mới cầm điện thoại di động lên cùng Lăng Thanh nói: “Cậu nghe được.”
Lăng Thanh gật đầu, “Bảo bối anh thật không dễ dàng, mỗi ngày sống trong hoàn cảnh này, khó trách anh đối với tình cảm của chính mình sản sinh hoài nghi.”
“Cậu biết tôi không dễ dàng là tốt rồi.”
“Yên tâm, tôi hiểu được anh” Lăng Thanh cười nói, “Tốt, anh bận rộn đi, tôi muốn cùng em trai mình tâm sự.”
“Các cậu tán gẫu cái gì?” Vu Thần hiếu kỳ.
“Cậu ta hiện tại chuyện quan tâm nhất, nhất định là thân thế của mình, cậu ta tới tìm anh anh lại không để ý tới, 9/10 là cậu ta sẽ đi tìm Tô Việt. Tô Việt người này không là người tốt lành gì, Lăng Bạch tuy rằng ngu xuẩn, tiểu tâm tư cũng không ít, thế nhưng sự tình có vi phạm pháp luật, cậu ta không dám làm. Tô Việt liền không giống, hắn ta là thật sự không có tam quan, vốn cho là em trai tôi an toàn, việc này, không thể để Tô Việt biết đến.”
“Cậu lo lắng Tô Việt nhân cơ hội làm Lăng Bạch bị thương tổn?”
Lăng Thanh cười, “Hắn cái nào là bởi vì Lăng Bạch, Lăng Bạch đối với hắn mà nói cũng chỉ là quân cờ, hắn không để ý Lăng Bạch, thế nhưng hắn càng không cho phép người khác phá hoại lợi ích của hắn. Em trai tôi loại này biến số, đối với hắn mà nói, tốt nhất là không cần.”
Vu Thần cau mày, “Cậu ngược lại là hiểu rất rõ Tô Việt?”
Đó là, trong đầu tôi có nội dung vở kịch đại cương được không? Lăng Thanh thầm nghĩ.
“Bởi vì tôi trước nghe đến anh và Tiểu Bạch nói chuyện a, Tiểu Bạch không tin anh, thế nhưng tôi tin anh, tôi có thể cảm giác được, Tô Việt không phải là người tốt lành gì.”
Vu Thần lúc này mới thoả mãn, đặc biệt là hắn câu kia “Thế nhưng tôi tin tưởng anh”, thập phần làm người thoải mái.
“Vậy cậu đi đi, tôi đi làm việc trước, có việc cậu gọi điện thoại cho tôi.”
“Được.”
Vu Thần cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, gọi một cú điện thoại hỏi, “Lúc trước tôi bảo anh điều tra sự tình thế nào rồi?”