“Công việc.” Vu Thần nói.
Lăng Thanh cũng là không truy hỏi, chỉ nói, “Đều muốn ngủ còn muốn công tác, anh thật là yêu quý công tác.”
Hắn cởi giày lên giường, chân dài bước qua, vượt đến Vu Thần bên kia giường.
Vu Thần nhìn hắn tóc tựa hồ còn không có làm khô, đưa tay sờ, quả nhiên.
“Đem đầu tóc thổi khô rồi ngủ tiếp đi.” Anh nói.
“Không có chuyện gì.” Lăng Thanh từ nhỏ đã không cái ý này nhận thức, “Thói quen, có làm hay không cũng không đáng kể.”
“Sẽ không đau đầu sao?” Vu Thần hỏi hắn.
Lăng Thanh lắc đầu, “Sẽ không.”
Vu Thần hoài nghi nhìn hắn.
Lăng Thanh thấy anh làm biểu tình này, suy nghĩ một chút, sát vào anh, cười nói, “Tôi không thổi khô chủ yếu là lười biếng, nếu như bảo bối anh nguyện ý giúp tôi thổi, như vậy tôi liền nghe lời anh, làm khô rồi ngủ tiếp.”
Vu Thần nở nụ cười, “Tóc của cậu, có quan hệ gì với tôi, ngược lại đau đầu cũng không phải tôi.”
Lăng Thanh tặc lưỡi, “Thật là tàn nhẫn, quả nhiên là plastic phu thê.”
Hắn thở dài, hướng trong chăn nằm đi, “Uổng công tôi cũng tốt bụng cho anh mượn giường ngủ, tóc tai anh cũng không giúp tôi thổi. Thực sự là tình đời mỏng, ân tình ác, mưa đưa hoàng hôn hoa dễ dàng sót. Sáng sớm phơi khô, nước mắt tàn phế. Dục vọng tiên tâm sự, độc thoại nghiêng lan. Khó, khó, khó!”
Vu Thần:…
Vu Thần bất đắc dĩ, “Máy sấy tóc để ở đâu?”
Lăng Thanh mở ra tủ đầu giường, lấy ra đưa cho anh, mặt ngoan ngoãn.
Vu Thần nhìn trên mặt hắn ngoan ngoãn, tới gần hắn, cầm lấy tóc của hắn giúp hắn thổi lên.
Lăng Thanh hài lòng, “Tôi là người thứ nhất để anh sấy tóc sao?”
“Không phải đâu?” Vu Thần hỏi ngược lại, “Chỉ có cậu lười biếng.”
“Lười biếng đấy thì sao, là nhân loại phổ biến tính trơ. Bởi vì lười biếng, nhân loại mới phát minh máy giặt, máy rửa bát, người máy dọn dẹp vân vân... Cho nên lười biếng là nhân loại tiến bộ, anh phải quý trọng mỗi cái người lười, cũng là bởi vì có bọn họ, mới có hiện tại rất nhiều phát minh sáng tạo.”
“Cho nên ý của cậu là tôi cần phải biểu dương?”
“Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ là muốn nói cho anh, người lười vô tội, khoa học vạn tuế!”
Vu Thần bật cười, “Cậu thật đúng là giỏi ngụy biện, cậu biết ăn nói như vậy làm sao không đi làm cái luật sư?Đen đều có thể bị cậu nói thành trắng.”
“Hận năm đó tôi không học pháp luật, hiện đang hối hận cũng vô dụng.”
Vu Thần nghe vậy, hỏi, “Cậu năm đó chuyên ngành học là cái gì?”
“Tài chính.” Lăng Thanh nhớ tới đây là nguyên chủ chuyên ngành, đương nhiên, hắn không phải, hắn học chính là du lịch quản lý.
Vu Thần gật gật đầu, “Vậy cậu sau đó còn muốn làm phương diện này công tác sao?”
Lăng Thanh lắc đầu, “Tôi đối cái này không có hứng thú.”
“Vậy cậu đối cái gì có hứng thú?”
“Làm diễn viên.” Lăng Thanh như thực chất nói.
Vu Thần kinh ngạc, “Diễn viên?”
Lăng Thanh gật đầu, “Tôi nghĩ làm diễn viên.”
Hắn thấy đề tài nói tới chỗ này, cũng liền không che lấp, trực tiếp đem quyết định của chính mình nói cho Vu Thần.
“Nếu như gần nhất có thích hợp tuyển tú cơ hội, tôi đại khái trước tiên đi tham gia tuyển tú, dựa vào cái này lấy đến vòng giải trí tài nguyên, sau đó sẽ đi đoàn phim phỏng vấn.”
Trong tay có lượng lớn tài nguyên Vu Thần:…
“Cậu muốn tham gia tuyển tú?”
“Đây là phương pháp đơn giản nhất lại vô cùng nhanh chóng để tiến vào giới giải trí, hơn nữa lúc mới xuất đạo liền nắm giữ lượng fan nhất định, thật tốt.”
“Cậu nghĩ làm lưu lượng?”
Lăng Thanh lắc đầu.
“Tôi nghĩ làm diễn viên, thế nhưng anh phải biết, chỉ có khi hồng lên, thì mới có cơ hội chọn lựa kịch bản. Anh không có lưu lượng, không có cơ hội để mọi người biết đến, ai cũng không biết tới, mà anh kỹ năng diễn xuất lại tốt, không ai thấy được anh có ích lợi gì.”
Đây là lời nói thật.
Chỉ là…
Vu Thần nhìn hắn, nhíu nhíu mày, thực sự không nghĩ ra, “Tại sao?”
“Tuyển cái công ty, ổn định đi làm không tốt sao? Nếu như cậu không có thích hợp công ty có thể đi, có thể trước tiên tới chỗ của tôi, tôi có thể dạy cậu, này không tốt sao?”
“Tốt thì tốt, thế nhưng tôi trước mắt tương đối muốn diễn phim.”
“Cậu học cũng không phải biểu diễn? Cậu có thể diễn được không?”
Đương nhiên có thể, Lăng Thanh thầm nghĩ, tôi chính là ảnh đế đấy.
Nói nữa, “Thời đại này diễn viên tay ngang còn thiếu sao? Nhiều ít diễn viên không phải đều là tay ngang sao, cuối cùng đều có thành tích.”
Vu Thần còn không quá nguyện ý.
“Cậu nhất định phải làm diễn viên sao?”
Lăng Thanh hỏi anh, “Anh không muốn tôi làm diễn viên?”
Vu Thần nhìn hắn, thời điểm không lên tiếng.
Cũng không phải là không muốn hắn làm, chỉ là không muốn để vợ mình cùng những người khác thân mật ôm ôm hôn hôn, Vu Thần nghĩ như thế, làm sao biệt nữu.
Anh từ trước đến giờ không phải là người có tính cách hào phóng, đặc biệt là đối với vợ của mình.
Nếu như anh có thể làm được sau khi kết hôn cùng những người khác giữ một khoảng cách, như vậy Lăng Thanh cũng là chuyện đương nhiên cũng phải cùng những người khác giữ một khoảng cách, không phải sao?
Tối thiểu nhất định là không thể có quá nhiều động tác thân mật.
Nhưng là Vu Thần không nói ra được.
Anh nhìn Lăng Thanh, chỉ là nói, “Tôi hi vọng công tác của cậu có thể phổ thông, ổn định chút.”
Lăng Thanh nghe vậy, yên tĩnh nhìn chăm chú anh một lát, không nói gì.
Máy sấy tóc âm thanh vù vù vang vọng, cũng không lâu lắm, Vu Thần giúp hắn thổi xong ngọn tóc cuối cùng, anh đóng máy sấy tóc, bỏ vào ngăn tủ đầu giường bên cạnh.
“Ngủ đi.” Vu Thần nói.
Lăng Thanh gật gật đầu, chui vào trong chăn.
Vu Thần tiện tay tắt đèn, cũng nằm xuống tiến vào trong chăn.
Đêm tối, Lăng Thanh nằm ở trên gối, có thể cảm nhận được chính mình đột phát còn sót lại chút ấm áp.
Hắn và Vu Thần gần nhất ở chung cũng không tệ lắm, cho nên hắn không nghĩ tới cùng Vu Thần nổi lên xung đột.
Thế nhưng hắn cũng không muốn cứ thế từ bỏ công việc của mình.
Hắn thích hợp diễn xuất, cũng yêu thích diễn phim, có lẽ có ngày hắn cảm thấy được rồi, hắn sẽ như Vu Thần nói tìm phần an ổn phổ thông công tác, nhưng là không phải hiện tại.
Hắn suy nghĩ một chút, nghiêng người sang, nhẹ giọng kêu một tiếng, “Tiểu Ngư.”
Vu Thần “Ừ” thanh, quay người nhìn hắn.
Quá tối hai người không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, cũng cho người ta cảm thấy càng nhiều ôn nhu cùng kiên trì.
Lăng Thanh hỏi anh, “Anh không thích tôi làm diễn viên chỉ là bởi vì công việc này không yên ổn sao?”
Vu Thần trầm mặc chốc lát, đáp lại hắn, “Ngủ trước đi, thời gian cũng không còn sớm.”
“Anh buồn ngủ sao?” Lăng Thanh săn sóc, “Vậy anh ngủ trước đi, chúng ta ngày khác lại thảo luận tiếp.”
Vu Thần nghe vậy, chỉ cảm thấy nỗi lòng càng thêm lo lắng.
Làm cái thành thục lý trí người trưởng thành, anh tự giác được chính mình không nên cũng không có quyền lợi can thiệp Lăng Thanh công tác.
Lăng Thanh hiện tại vừa là vợ anh, càng là cái độc lập cá thể, hắn có quyền làm bất kỳ điều gì cũng như hắn muốn làm công tác.
Chỉ cần không vi pháp pháp luật.
Nhưng là anh cố tình ở trên sự kiện này không có như vậy thành thục lý trí, anh xác thực cảm nhận được chính mình đối diễn viên thân phận này bài xích.
Anh không hy vọng Lăng Thanh tại lúc anh không nhìn thấy địa phương cùng những người khác có tiếp xúc thân mật, cho dù là nội dung kịch bản cần thiết, anh cũng không muốn.
Hắn hẳn là chỉ thuộc về anh, chỉ có thể hôn môi anh, ôm ấp anh, cùng anh tiến hành tứ chi tiếp xúc, mà không phải là những người khác, cùng anh không quen biết người xa lạ.
Vu Thần tâm lý dục vọng chiếm hữu không ngừng sôi trào.
Anh đưa tay ra đụng phải Lăng Thanh eo, đem hắn kéo vào trong lòng, ôm hắn, hôn một cái lên trán hắn, nhẹ giọng nói, “Ngủ đi, ngủ ngon.”
____________
Tính chiếm hữu mạnh ghê ha