Edit: may
=====
Vu Thần sải bước đi tới, giương đao cưỡi ngựa, có phần đủ khí thế ngồi ở giữa Lăng Thanh cùng Tôn Nặc.
Từ Hàm không thể làm gì khác hơn là đi đến chỗ đối diện với anh ngồi xuống.
Tôn Nặc nhìn hai người đột nhiên đến, do dự cậu nên xưng hô như thế nào với Vu Thần, cũng không thể gọi anh là 'cặn bã ca' đi.
"Sao anh lại tới đây?" Lăng Thanh vừa ăn, một bên bình tĩnh nói.
Vu Thần nhíu mày nhìn hắn, "Tôi không thể tới sao?"
Anh hỏi xong, liền y theo dáng dấp gật gật đầu, "Cũng đúng, thời điểm như thế này tôi xác thực không nên xuất hiện."
Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Tôn Nặc, cười như không cười nói, "Đúng không?"
Tiểu bạch thỏ Tôn Nặc:...
Vu Thần cười lạnh, hướng nhân viên phục vụ nhờ họ rót cho mình chén nước sôi.
Tôn Nặc nơm nớp lo sợ, "Cái kia, ca, em và Lăng ca là thuần khiết, chúng em không hề làm gì cả, Từ ca có thể làm chứng."
"Đúng, Tiểu Ngư, bọn họ xác thực không có quan hệ gì."
"Không sao người nào đó còn không thể chờ đợi được nữa, nhảy lầu cũng phải tới nơi này cùng cậu ta gặp gỡ?"
Anh vừa nói vừa nhìn về phía người ăn được chính vui mừng -Lăng Thanh, "Này nếu là có quan hệ, phỏng chừng phải suốt đêm bỏ trốn đi."
Tôn Nặc ngụm nước sặc ở trong cổ họng, bắt đầu kịch liệt ho khan.
Một bên khụ còn muốn một bên phủ nhận nói, "Sẽ không, em sẽ không."
Lăng Thanh đem trong tay mình nước nóng đưa tới, ôn nhu nói, "Uống ngụm nước nóng."
Tôn Nặc nhìn hắn, trong mắt tràn đầy từ chối.
Chính cung đều ngồi ở chỗ này, dù cho cậu không phải mưu toan thượng vị gian phi, cậu cũng không dám tiếp.
Vu Thần đem tay cầm lấy chén trà trong tay của hắn, chính mình nhấp một hớp, "Cậu còn thật sự quan tâm cậu ta a, uống điểm nước nóng? Tôi đã ngồi ở đây như thế này một lát rồi, cũng không thấy cậu gọi cho tôi uống điểm nước nóng."
Lăng Thanh nở nụ cười với anh, "Anh không phải đã bảo nhân viên phục vụ cho mình một cốc nước sao? Đâu còn đến phiên tôi. Ăn sao? Nhà này bò xào tiêu đen* cũng không tệ lắm, đĩnh non."
(*Hình ảnh:)
Vừa nói, hắn một bên đưa một miếng đến bên miệng Vu Thần.
Vu Thần nhận lấy hắn thịt bò, bỏ vào trong bát, "Trong nhà thịt bò không thơm sao?"
Lăng Thanh bất đắc dĩ, "Bảo bối, nó chính là thịt tái**, tôi ăn không nổi có ích lợi gì?"
(** Thịt bò được áp chảo: chín 3 phần, chín 5 phần, chín 7 phần hoặc toàn phần tùy khẩu vị. Nhưng đa số mọi người đều ít khi chọn chín toàn phần)
Lăng Thanh nói tới chỗ này, cố ý thở dài, mặt bi thương nhìn Từ Hàm cùng Tôn Nặc.
"Các cậu dám tin tưởng sao? Pháp chế xã hội a, còn có người làm phi pháp giam cầm. Tôi ngày hôm nay sớm tỉnh lại, phát hiện mình bị nhốt ở phòng ngủ trong phòng, cửa đều không ra được, này còn ăn cái gì thịt bò, ăn không khí đi."
Tôn Nặc lúc này cũng không ho khan, quay đầu nhìn về phía Vu Thần, trong mắt tràn đầy khó có thể tin.
Từ Hàm thì lại so với cậu trực tiếp nhiều lắm, "Đây chính là anh không đúng a Tiểu Ngư, anh chính là lại tức giận, cũng không thể đem chị dâu giam cầm lên a!"
"Chính là." Tôn Nặc nhỏ giọng phụ họa.
" Coi như giam cầm, cũng không thể không cho người cơm ăn a, kia ngồi tù phạm nhân cũng không gặp bị bị đói a."
"Chính là." Tôn Nặc tiếp tục nhỏ giọng phụ họa.
"Anh làm như thế, chẳng trách chị dâu nghĩ ra được, chính anh không cảm thấy được anh làm như vậy là không đúng sao?"
"Chính là." Tôn Nặc âm thanh lớn hơn điểm.
Vu Thần lãnh mắt nhìn về phía trước mặt tiểu thỏ tử, "Cậu mới vừa nói cái gì? Cậu lại nói lần nữa."
Tiểu thỏ tử Tôn Nặc:...
Tôn Nặc yên lặng ăn căn cải xanh.
Từ Hàm gõ bàn một cái nói, "Anh đừng hù dọa Tôn Nặc, anh cứ nói đi, trước anh làm pháp đúng không?"
Vu Thần bình tĩnh nói: "Tôi chỉ là hi vọng hắn biết mình đã kết hôn thân phận này, không muốn tại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt."
Anh nói, ánh mặt vừa đến xem Tôn Nặc, còn kém chưa nói cậu chính là cái kia tam cùng tứ.
Tôn Nặc thỏ lỗ đều phải banh đi lên, nhỏ giọng biện giải, "Em là thuần khiết."
Lăng Thanh gật đầu, "Cậu ấy thực sự là thuần khiết, anh đừng doạ cậu ấy, đến Nặc Nặc ăn chút thịt, chỉ biết ăn cải xanh."
Lăng Thanh chọn hai miếng thịt giơ tay đưa cho cậu, nhưng mà Tôn Nặc còn chưa kịp tiếp nhận liền bị Vu Thần cướp.
Vu Thần hỏi cậu, "Muốn không?"
Tôn Nặc lắc đầu, không dám muốn.
Vu Thần đem thịt bỏ vào trong bát của chính mình, mới rốt cục ăn bữa trưa.
Bữa cơm ăn xong, Tôn Nặc không thể chờ đợi được nữa nghĩ muốn về trường học.
Lăng Thanh vốn là cũng chính là đi ra ăn một bữa cơm, hiện tại ăn uống no đủ, cũng không để lại cậu, "Vậy tôi đưa cậu trở lại."
Tôn Nặc liếc nhìn người trước mặt tra ca, run rẩy nói: "Em chính mình trở về là tốt rồi."
"Vậy cũng được đi."
"Kia Lăng ca anh và Vu ca hảo hảo tâm sự."
Lăng Thanh gật đầu.
Tôn Nặc thở phào nhẹ nhõm, quay người chuẩn bị hướng chính mình trường học đi đến.
Từ Hàm thấy Tôn Nặc phải đi, cũng không muốn giữ lại đương bóng đèn điện, thân thủ kéo lại Tôn Nặc.
"Em đưa cậu ấy về, hai người các anh hảo hảo tán gẫu, chậm rãi tán gẫu."
Nói xong, cũng không chờ Vu Thần nói chuyện, lôi kéo Tôn Nặc liền đi về phía trước.
Lăng Thanh chậm rãi xoay người, liếc nhìn bên cạnh mình tra công, "Đi thôi bảo bối, đưa tôi đi ngồi tù đi."
Vu Thần:...
Lăng Thanh đã bước ra bước chân, đi tới trước cửa xe của anh.
Vu Thần vòng qua xe, mở cửa, ngồi lên.
"Chúng ta đàm luận." Anh liếc nhìn Lăng Thanh đang chuẩn bị thắt giây nịt an toàn.
"Đàm luận." Lăng Thanh không có ý kiến, "30 triệu, chúng ta bây giờ là có thể ly hôn."
"Nếu như cậu là muốn lấy giấy ly hôn hoặc là làm hành vi hấp dẫn tôi chú ý, vậy cậu đã thành công. Cho nên, cậu không cần lại tiếp tục diễn thôi, lại tiếp tục như thế, kết cục không phải là cậu muốn đâu."
( Chàng trai này thiệc thú dzị =))))
Lăng Thanh cảm thấy được anh còn rất tự luyến, "Bảo bối, tôi thật sự không là muốn hấp dẫn sự chú ý của anh, tôi chính là đơn thuần tưởng lấy tiền rời đi."
"Cậu lại tiếp tục như thế, lấy tiền rời đi bốn chữ cậu phỏng chừng chỉ có thể làm được rời đi."
Lăng Thanh "Sách" thanh, "Thực sự hết cách rồi, đây chính là hạ hạ chi sách."
Vu Thần:...
Vu Thần cảm thấy được chính mình tâm mệt một chút.
"Tôi thật không biết cậu tại đây nháo cái gì?" Vu Thần nhìn hắn, "Chúng ta lĩnh chứng ngày ấy, tôi là đi gặp Tiểu Bạch, nhưng là nguyên nhân cậu cũng biết không phải sao? Tôi cũng đã nói chúng ta lên đi, cậu không muốn, tôi nói tôi không đi, cậu nói không, tôi phải đến. Là cậu bảo tôi đi, tôi đi rồi, trở về cậu liền bắt đầu nháo, bây giờ còn nháo."
Lăng Thanh: "Ha?"
"Là cậu thả ra tin tức cho 2 gia đình nói chúng ta muốn kết hôn, cũng là cậu muốn vào lúc này liền kết hôn, nếu như không phải cậu bức vội như vậy, chúng ta căn bản sẽ không kết hôn. Nhưng bây giờ chúng ta đem chứng minh cũng đã lĩnh, cậu còn nói muốn ly hôn. Kết hôn đối với cậu mà nói cứ như vậy trò đùa sao? Cậu tưởng kết liền kết, tưởng ly liền ly sao?"
Lăng Thanh: "..."
"Tôi không phản đối cậu ly hôn, bản thân tôi cũng liền không yêu thích cậu, nhưng là tôi không muốn cùng cậu giả làm một gia đình, ngày hôm nay kết hôn ngày mai liền ly hôn, không duyên cớ cho người khác nhìn ra chuyện cười. Cậu tưởng ly đúng không, có thể, chờ nửa năm sau, chúng ta cùng bằng phẳng ly hôn, tôi sẽ cho cậu một phần tài sản, có thể sao?"
Lăng Thanh mơ hồ cảm thấy được có không đúng chỗ nào.
"Anh nói, ngày đó anh đi gặp bạch nguyệt quang tôi là biết đến nguyên nhân? Nguyên nhân gì?"
"Hắn làm ầm ĩ muốn tự sát, dao đều hướng mạch máu mà cắt, ba mẹ cậu thiếu chút nữa hù chết, cho nên gọi điện thoại bảo chúng ta qua xem."
Lăng Thanh thực sự không nghĩ tới là nguyên nhân này.
Cắt cổ tay tự sát, hoàn chỉ hoa đạo?
Này cũng thật là bạch liên thói quen sử dụng thủ đoạn, vừa có thể gây nên sự chú ý của người khác, cũng sẽ không thật sự phát sinh nguy hiểm gì, biểu bên trong biểu tức giận!
"Cho nên anh mới bắt đầu là dự định cùng tôi lên đi."
"Tôi không phải dự định, tôi là minh xác nói với cậu, nói chúng ta lên trở lại."
"Tôi cự tuyệt?"
Vu Thần cảm thấy được hắn lời này hỏi quả thực là phí lời, " Cậu từ chối chính cậu không biết sao?"
Lăng Thanh cũng thật là không biết.
Lúc hắn xuyên qua, tiếp thu được chính là sách gốc đại cương cùng ký ức của nguyên chủ, nhưng là tại ký ức của nguyên chủ bên trong, che ngợp bầu trời đều là đối với việc Vu Thần gặp bạch nguyệt quang ai oán, còn thật chưa có rõ chuyện này nguyên nhân.
"Cho nên anh liền cá nhân đi, đúng không?"
"Chúng ta giảng điểm đạo lý có được hay không?" Vu Thần nhìn hắn, "Là cậu bảo tôi đi, tôi vốn là nói cậu không đi chỗ đó tôi cũng không đi, kết quả cậu nhất định phải làm tôi đi. Tốt, cậu bảo tôi đi, tôi đi rồi, kết quả đâu? Trở về cậu liền bắt đầu khóc sướt mướt chỉ trích tôi, nói cậu chỉ là thăm dò tôi, nói tôi đối với cậu quả nhiên không phải thật tâm."
Lăng Thanh: "..."
"Cậu không mệt mỏi sao?" Vu Thần nhìn hắn, "Cậu mỗi ngày như thế làm nháo cậu không mệt mỏi sao?"
Lăng Thanh:... Tôi cũng rất muốn hỏi hỏi, nguyên chủ ngài đây là cái gì ý nghĩ a? Ngài không mệt mỏi sao?
Lăng Thanh dùng sức tại đầu óc hồi ức chuyện này, lay nửa ngày, mới rốt cục tại cái góc chỗ ngoặt rút củ cải dường như đem đoạn này hồi ức lôi đi ra.
Này lôi ra ngoài, Lăng Thanh thiếu chút nữa hai mắt tối đen, hoặc là nói là tra tiện đây!
Nguyên chủ cái này cũng là tuyệt, hoà hảo ở không đi gây sự tiểu tiện tiện a!