Bởi vì thương thế, việc Tống Dư Hàng tham gia tổ chuyên án cuối cùng không thể phê chuẩn.
Ý của Triệu Tuấn Phong là lần này sẽ ghi công cho cô, ngồi trên giường nghe một lúc cô lại mím môi.
Giường bệnh kẽo kẹt rung động, Tống Dư Hàng rút ống tiêm truyền dịch ngồi dậy, cánh tay chống đỡ mép giường muốn bước xuống.
Triệu Tuấn Phong quay đầu lại, đi tới giữ cô nằm trên giường: “Đã bị thương còn không muốn sống nữa sao?”
Tống Dư Hàng ngẩn đầu, đón nhận ánh mắt của Lão Thính trưởng, bám trụ cánh tay ông: “Việc thưởng lộc con không mặt mũi nào nhận lấy, Lâm Yêm đi cùng con, nào có chuyện con được thưởng còn nàng thì bị giam giữ, huống chi theo cấp bậc quân hàm, con là người chỉ huy, sai lầm trong điều tra, quá khinh địch, lại không xin chỉ thị cấp trên, tất cả lỗi lầm là do con, nếu có súng, con đã không lâm vào tình cảnh khốn đốn như vậy.”
“Hơn nữa đó là tình thế nguy cấp, làm sao xác nhận tên tội phạm đó có mất sức chống trả hay không, nàng là vì con nên mới.... chuyện này con chấp nhận gánh vác mọi hậu quả.”
Vừa mới ra khỏi phòng ICU, chưa tịnh dưỡng được bao lâu đã muốn xuống đất đi lại, Triệu Tuấn Phong không dám ngăn cản cô, sợ cô chống cự khiến vết thương lại nứt ra, vì thế lực đạo cánh tay ông đành buông lỏng.
Tống Dư Hàng chống mép giường chậm rãi đứng lên, sắc mặt tái nhợt, trán chảy đầy mồ hôi.
Cô cắn răng, chân cố sức đến run rẩy, từ từ giơ lên tay phải, đầu ngón tay không thể thôi run run, giọng nói đứt quãng: “Con muốn chịu thẩm tra cùng Lâm Yêm, mong Người phê chuẩn.”
Triệu Tuấn Phong mấp máy môi, hận rèn sắt không thành thép, hai người quả thật là một khuông mẫu đúc ra.
Ông khoanh tay đi mấy vòng, nhìn thân thể cô lung lay sắp ngã, rốt cuộc nhịn không được nói: “Ngồi xuống! Đây là mệnh lệnh!”
Tống Dư Hàng đứng yên bất động, thậm chí cố đứng thật thẳng người.
Triệu Tuấn Phong tức điếng người, chỉ thẳng vào mũi cô mắng: “Lâm Yêm rốt cuộc cho con uống mê hồn dược gì? Cả đám người ở tổ công tác đều chạy đến giúp nàng cầu xin, ta là Thính trưởng, chắc phải tháo mũ càng sớm càng tốt cho khoẻ người, chỉ dựa vào câu nói của các người mà muốn bắt thì bắt, muốn thả thì thả người à, hơn nữa từ trên xuống dưới có biết bao cặp mắt chú mục, đây không phải chuyện một mình ta có thể làm chủ!”
Trên Thính trưởng còn có Tỉnh uỷ, có Viện kiểm sát.
Việc này quả thực không phải chỉ cần ông nói là có thể.
Ánh mắt Tống Dư Hàng chợt sáng ngời, khoé môi cong lên ý cười, tay ép vào bên hông thẳng tắp, cho dù sắc mặt trắng xanh, nhưng đôi đồng tử vẫn lấp lánh ánh sao.
“Báo cáo, Lâm Yêm không cho tôi uống cái gì mà.... mê.... mê hồn dược, tôi nằm ở bệnh viện, những người khác có làm gì tôi đều không hề hay biết. Lấy tư tình can thiệp vào tư pháp chính nghĩa thật sự si tâm vọng tưởng! Triệu Thính thiết diện vô tư, chính là tấm gương để chúng tôi noi theo!”
Triệu Tuấn Phong đều bị cô chọc đến muốn cười, nón rộng vành trong tay lập tức hướng đầu cô tập kích: “Ta....”
Phảng phất như trở lại trên ghế nhà trường, mỗi lần cô phạm sai lầm đều bị giáo huấn như vậy.
Triệu Tuấn Phong gõ cái cốc lên đầu Tống Dư Hàng.
“Biết sai rồi sao?”
Một đám người vẻ mặt đưa đám, hữu khí vô lực: “Sai rồi.”
Triệu Tuấn Phong: “Lớn tiếng lên.”
Tống Dư Hàng hét lớn: “Báo cáo huấn luyện viên, chúng em biết sai rồi!”
Người hiện tại đang đứng trước mắt ông, là một thiếu nữ sắp đã cao hơn ông rồi, mười năm mài kiếm rốt cuộc cũng đào tạo được một hình cảnh tinh anh, gánh trên vai trọng trách bảo vệ an ninh quốc gia.
Tay ông như thế nào cũng không lặp lại hành động ngây ngô đó nữa.
Triệu Tuấn Phong hậm hực thu hồi, lấy mũ đội lên đầu, chỉnh chỉnh cà vạt: “Được rồi, đừng có mà nịnh hót, ta đã bao giờ dạy con ăn cây táo rào cây sung bao giờ. Sau lưng nàng đương nhiên có người lo liệu, đâu đến phiên con lo chuyện bao đồng! Còn nữa, chờ con dưỡng thương xong rồi lại nói tiếp.”
Tống Dư Hàng nghe xong lời này, cánh tay đau nhức mới dần dần hạ xuống, cô rốt cuộc không duy trì nổi nữa tựa lưng vào mép giường ngồi xuống, tay ôm ngực thở hổn hển, ngước mắt nhìn ông.
“Nếu.... đã như vậy, con vẫn còn một thỉnh cầu cuối cùng.”
---------•••---------
Ba ngày sau.
Lâm Yêm nằm trên giường bệnh lột vỏ chuối thong thả ngồi ăn, ngục y vừa rút ống kim truyền dịch ra cho nàng, cánh cửa sắt lại két một tiếng mở ra, trên tay hai cảnh ngục cầm xâu chìa khoá chói mắt bước đến tháo còng tay cho nàng.
Lâm Yêm thoáng ngước mắt nhìn: “Sao, mở còng cho tôi à? Cấp trên các người đại phát lương tâm muốn thả tôi ra ngoài?”
Nàng vừa nói xong, liền nhìn thấy hai thanh niên giày da đẩy Lâm Lại Nguyên đi tới, sắc mặt nàng lập tức biến đổi, không buồn ăn nữa, ném hết thảy vào sọt rác.
Một cảnh ngục có cấp bậc theo sau cúi đầu bên người Lâm Lại Nguyên: “Mấy ngày nay, Lâm pháp y ở đây dưỡng thương, ăn không ngon, ngủ cũng không tốt, vẫn là nên về nhà, về nhà sẽ khoẻ hơn.”
Lâm Lại Nguyên cười cười, vẻ mặt hoà ái, đích thân nắm tay ông ta tỏ vẻ cám ơn: “Làm phiền các vị lãnh đạo, bữa khác tôi nhất định đích thân nói lời cảm tạ từng người.”
Lâm gia rất có danh thế địa vị, để tránh rắc rối, không một quan chức nào muốn đắc tội với ông, Lâm Yêm chính là ngoại lệ, cả ba đời nhà ông đều có mối quan hệ dây mơ rễ má với giới chính trị.
Hầu hết chức tước ít hoặc nhiều đều trải qua sự dìu dắt nâng đỡ của Lâm gia, ai lại dám nhận cái hậu lễ này.
“Không dám không dám! Ngài quá khách khí, bên trên đã đưa ra chỉ thị, chứng minh Lâm tiểu thư trong sạch, mấy ngày này thật khiến Lâm tiểu thư chịu khổ rồi.”
Lâm Yêm quá mệt mỗi với thế cờ chính trị - thương trường này rồi, răng đều nghiến chặt cả lên.
Lâm Lại Nguyên cười đủ, ôn hoà thu tay về, rốt cuộc kết thúc đề tài này: “Phải rồi, tôi muốn cùng Lâm Yêm nói mấy câu....”
Cảnh ngục thức thời bảo ngục y đi ra ngoài: “Dạ, xin Ngài cứ tự nhiên, xong việc cứ gọi chúng tôi, chỉ cần ký tên vào văn bản là có thể ra ngoài.”
Lâm Lại Nguyên mỉm cười gật đầu, nhìn bóng người đi khuất, khí thế quý tộc trên người ông phô diễn cực kỳ nhuần nhuyễn, nhưng cũng chỉ khiến Lâm Yêm càng thêm cảm thấy buồn nôn.
Nàng không hề nhìn ba mình dù chỉ một cái liếc mắt.
Lâm Lại Nguyên đương nhiên cũng biết nàng sẽ không chịu nói chuyện với mình, đám người vừa đi, nét tươi cười hoàn toàn biến mất, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Đơn từ chức ta đã thay con viết xong, con ký tên đi.”
Người trẻ tuổi theo sau Lâm Lại Nguyên đưa đến cho nàng một tờ giấy cùng cây bút, Lâm Yêm hờ hửng trao một ánh mắt, không chút hứng thú.
“Lần này lại muốn tôi quản lý chi nhánh nào nữa?”
Lâm Lại Nguyên xoay vòng chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay mình, cha con hai người thật ra đối với chuyện này không có chung nhận thức lẫn kiên nhẫn.
“Giám đốc điều hành Tập đoàn Cảnh thái, người kế nghiệp tương lai của ta.”
Lâm thị là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Cảnh Thái, cho nên vị trí này có thể nói là cao vời vợi.
Lâm Yêm nhếch môi cười khẩy: “Không hứng thú, không ký, ông đi được rồi.”
Lâm Lại Nguyên ngoài cười nhưng lòng không nghĩ, giống như đã đoán trước được việc này.
Ông dừng lại động tác trên tay, ánh mắt nhìn thẳng, hai người trẻ tuổi đi theo ông bước tới đỡ Lâm Yêm xuống giường.
Không kịp nhìn thấy nàng đã làm như thế nào, kim tim của ống truyền dịch đã biến mất đâu không thấy.
Lâm Yêm mỉm cười, đầu ngón tay đầy sát khí, giọng nói mang theo hàm ý sắc lẹm.
“Đứng yên đấy, ta là Pháp y, có thể trong vòng 10s không giết chết các người nhưng tự huỷ bản thân thì không thành vấn đề.”
Một mũi kim cắm vào da thịt nhẵn nhụi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vọt vào trong.
Hai người trẻ tuổi đưa mắt nhìn nhau.
Lâm Lại Nguyên lẳng lặng nhìn nàng, cười: “Rất có can đảm, không hổ là con gái của Lâm Lại Nguyên ta, tốt lắm, hôm nay cho dù còn lại là một cổ thi thể, ta cũng nhất định đưa con về đoàn tụ với mộ phần tổ tiên của Lâm gia.”
Trên vai Lâm Yêm vẫn còn thương tích, cứ thế này sẽ không duy trì được bao lâu.
Nàng bắt đầu thở khó nhọc, tay cũng run run, bị mấy lời này của ông kích đến huyết khí sôi trào.
Cha con hai người im lặng đối diện nhìn nhau, Lâm Lại Nguyên rốt cuộc vẫn là người trải đời, chút khôn vặt này của Lâm Yêm căn bản đối với ông không đáng nhắc tới.
Ông vốn không cần nói thêm gì, thậm chí không cần giống như Lâm Yêm bày ra nhiều vẻ mặt bí hiểm để che dấu nội tâm suy nghĩ.
Chỉ cần một ánh mắt thờ ơ cũng một tia sát khí đã đủ khiến cọng rơm cuối cùng bị đè bẹp.
Tay Lâm Yêm bắt đầu run rẩy, nàng cơ hồ không cầm chắc nổi kim châm, liên tục nuốt nước miếng.
Đây là biểu hiện của khẩn trương cùng sợ hãi.
Lâm Lại Nguyên ngồi trên xe lăn nhàn nhã định khí, nếu không phải bốn bề đều là song sắt, chỉ cần một tách trà ông đã có thể ở nơi này đọc báo nhâm nhi trà.
Lâm Yêm bởi vì tay run rẩy mà mũi kim đã đâm vào 2 phân, hai người trẻ tuổi bắt đầu hồi hợp như hổ rình mồi, chuẩn bị nhào tới bắt người.
Lâm Lại Nguyên vẫn nhàn hạ như cũ, thậm chí không chút kiên nhân mà nhịp nhịp bàn chân như muốn khích tướng: • Muốn chết thì nhanh đi, đừng lãng phí thời gian.
Lâm Yêm lại một tiếng nuốt khan, đã hiểu ý tứ trong đôi mắt ông.
Khoé môi nàng cong lên, trưng ra nụ cười đắng chát xoáy sâu vào đôi mắt ông.
“Nếu đã như vậy, ông còn muốn sinh tôi ra làm gì.”
Nói xong câu đó, mi mắt nàng hơi khép hờ.
Lâm Lại Nguyên đôi đồng tử co rút, đã không kịp ngăn cản nữa, một khắc Lâm Yêm buông tay, một tia máu phun ra từ lỗ kim, nháy mắt nhiễm đỏ cả bệnh phục, từng giọt rơi xuống mặt đất.
Lâm Lại Nguyên môi co giật, hoàn toàn không thể tin nàng sẽ thật sự làm vậy.
Ông trơ mắt nhìn Lâm Yêm ngửa đầu dần ngã xuống trên giường bệnh, nàng xuống tay rất thâm, đâm đúng động mạch, máu liên tục chảy ra không ngừng, không cách nào cầm máu được.
Lúc nàng ngã xuống giường, ánh mắt vẫn sáng ngời, gắt gao nhìn hắn chăm chăm, tựa hồ muốn ông nhớ kỹ: Nếu hôm nay nàng chết, thì đó là do chính ông, là ai bức nàng, cứ như thời gian không còn quan trọng nữa, nữ nhân năm đó cũng như thế này mà ngã xuống trước mặt ông, tuy chết nhưng không bao giờ khuất nhục.
Gương mặt đó không lẫn vào đâu được, khí tràng không sai vào đâu được.
Tay phải ông bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Hai vệ sĩ đi đến đỡ ông: “Lâm tổng, Lâm tổng!”
Cảnh tượng trước mắt dần tối sầm là chiếc xe lăn xoay lưng rời đi, Lâm Yêm biết, mình đã thắng.
Nửa đời trước của nàng rất tầm thường vô vị, nước chảy bèo trôi, lựa chọn công việc Pháp y chính là quyết định đầu tiên của nàng, và cũng là lựa chọn cuối cùng của nàng.
Nàng sẽ không thoả hiệp một lần nào nữa.
Lần thoả hiệp duy nhất cũng chính là lúc nàng vĩnh viễn mất đi Sơ Nam.
Chấp nhất theo đuổi chân tướng là sự nghiệp phấn đấu cả đời nàng.
Chỉ là....
Nàng nhớ đến người nọ, gương mặt cô, bỗng dưng có một tia tiếc nuối.
Đáng tiếc, nàng còn chưa phân thắng bại với Tống Dư Hàng.
---------•••---------
Tống Dư Hàng dưỡng thương mấy ngày liền gọi điện thoại đến trại tạm giam mấy lần, nhưng lần nào gọi đều nhận được cùng một nội dung: “Án kiện đang trong giai đoạn thẩm tra, không tiếp nhận thăm hỏi.”
Đây là vụ án trực thuộc tỉnh, thượng cấp rất coi trọng, chỉ với cấp bậc như cô muốn nhúng tay vào cũng hữu tâm vô lực.
Một tháng qua đi, Tống Dư Hàng không được gặp Lâm Yêm, không nắm được bất cứ tin tức gì về Lâm Yêm, giống như nàng đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Lòng cô như lửa đốt.
Nếu thật sự giống những gì Triệu Tuấn Phong đã nói, Lâm Yêm đã được người đưa ra khỏi trại tạm giam thì sao tới bây giờ một chút tung tích cũng không có.
Cô cho người theo giỏi ở trại tạm giam nhưng cũng chưa từng nhìn thấy Lâm Yêm bước ra.
--- Đến tột cùng là đã bỏ sót tình cảnh khả nghi nào?
Dùng thân phận của Triệu Tuấn Phong ra mặt bảo lãnh không thể mà là không có khả năng, điều ông có thể làm chính là đưa ra vật chứng cùng khẩu cung.
Tống Dư Hàng vuốt ve chiếc roi sắt đã rỉ sét, gần như si ngốc.
Cô chưa bao giờ tưởng niệm chủ nhân nó đến như vậy.
--- Vết thương trên người đã tốt hơn chưa?
--- Trại tạm giam có tốt không? Nàng ở có quen không?
--- Nàng kén chọn như vậy, ăn có ngon miệng không?
--- Cảnh ngục có gây khó dễ cho nàng không?
--- Những người cùng bị tạm giam có hay không khi dễ nàng?
Tống Dư Hàng nghĩ đến đây liền cong môi cười: --- Cô ấy không ức hiếp người khác là hay lắm rồi.
Có điều Lâm gia tại sao không bảo lãnh nàng, hay là có gúc mắc gì đó?
Tống Dư Hàng càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, y tá gõ cửa muốn vào trong đổi thuốc cho cô.
Cô nhét roi sắt vào túi đặt đầu giường: “Vào đi.”
“Tống cảnh sát, Ngài bình phục rất nhanh, nằm thêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện. Đây là túi truyền dịch cuối cùng của ngày hôm nay, sau khi truyền xong, ngài ấn nút gọi chúng tôi là được, có việc tuỳ thời phân phó.”
Y tá ghim kim, lại đỡ cô nằm trở lại thành giường, kẹp một cây nhiệt kế vào dưới nách cô.
Tống Dư Hàng cực kỳ phối hợp, ôn hoà cười cười: “Cảm ơn.”
Cô nhìn thấy máy thông báo trên người y ta luôn chớp nháy, liền nói: “Cô bận thì đi trước đi, khi nào xong tôi sẽ gọi.”
Thật là rất hiếm khi được chăm sóc một bệnh nhân vừa xinh đẹp, tính khí lại nhu hoà mà còn là một cảnh sát tốt như Tống Dư Hàng.
Y tá thụ sủng: “Được, vậy tôi đi trước, năm phút sau sẽ quay lại.”
Nói xong, y tá đẩy xe thuốc ra ngoài.
Chờ năm phút sau nàng quay lại phòng bệnh, túi truyền dịch vẫn còn nhỏ giọt, nhiệt kế đã đặt trên bàn, trên giường bệnh lại không thấy bóng người.
Tống Dư Hàng mang khẩu trang đội mũ chen chúc ở khu tiếp nhận bệnh nhân, ba bước thành hai chạy ra khỏi cổng bệnh viện, vẫy tay gọi taxi: “Trại tạm giam Tỉnh Tân Hải.”
5 phút là khoảng thời gian từ lầu 5 bệnh viện chạy ra khỏi cổng, thân thể cô chút cồn cào.
Tài xế vừa lái xe vừa quay đầu nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt: “Tiểu thư không có việc gì đi?”
Tống Dư Hàng khụ khụ hai tiếng, ôm ngực tựa lưng vào ghế thở dốc: “Không sao.... khụ... phiền ông chạy nhanh lên một chút.”
---------•••---------
Lúc Tống Dư Hàng đến gặp nàng ngày đó, cũng là lúc Lâm Yêm tuyệt thực ngày thứ bảy.
Nàng tự sát không thành, không bao lâu lại bị còng tay, lần này không phải sợ nàng chạy trốn mà sợ nàng lại tiếp tục tổn thương chính mình.
Ý muốn của Lâm Lại Nguyên rất rõ: Nộp tiền bảo lãnh, sau đó, về nhà.
Nhưng ông không hề tự mình đến.
Ngày hôm sau Lâm Yêm tỉnh lại, người đến chính là Quản gia của Lâm gia.
Lâm Yêm ở trước mặt ông ta đập bể chén cơm, đưa mảnh sứ đặt lên cổ tay mình: “Không được tự do sống không bằng chết.”
Lâm Quản gian lại rời đi.
Lâm Yêm bắt đầu tuyệt thực.
Ngày thứ 3, mẹ Lâm Khả đến thăm nàng, người đứng ngoài song sắt cả đống tuổi rồi, nhìn nàng gầy trơ xương muốn chảy nước mắt.
Lâm Yêm không chịu nổi tình cảnh như vậy, đơn giản chôn mình vào trong chăn.
Ngày thứ 4, Lâm Khả đến, Lâm Yêm chỉ nói một câu liền đuổi anh đi: “Anh mà còn khuyên nhủ thì coi như không còn anh em gì nữa.”
Ngày thứ 5, Sở trưởng tự mình tới, hắn nhìn Lâm Yêm nằm trên giường không ăn bất cứ gì, chỉ nhờ vào kim truyền dịch, cơ hồ muốn quỳ khẩn: “Cô nãi nãi! Ngài tốt xấu gì cũng nên ăn một chút đi.”
Nàng nếu thật sự chết ở trại tạm giam thì thử hỏi coi cái nón của ông có bay đi không chứ?
Lâm Yêm cơ thể vẫn thụ thương, cổ tay quấn đầy băng gạc, gầy đến mức mất đi vẻ quyến rũ, sắc mặt trắng bệch, hơi thở thoi thóp.
Nghe ông ta nói vậy, trên người nàng chỉ có tay là còn có thể cử động, chậm rãi sờ vị trí ghim tiêm trên mu bàn tay mình.
Sở trưởng giống như giẫm phải địa lôi mang theo tất cả mọi người rời đi, động tác bảo nàng dừng tay: “Được, được, chúng tôi đi ngay, Lâm pháp y đừng kích động, hảo nằm nghỉ, nghỉ ngơi cho tốt.”
Ngày thứ 6, nàng cuối cùng cũng có được một ngày yên tỉnh thưởng cho mình.
Nàng cứ như vậy lẳng lặng nằm đấy, căn phòng không thấy ánh mặt trời, nằm trên chiếc giường vừa ẩm ướt vừa lạnh băng, mở mắt cả một ngày.
Ngày thứ 7.
Tiếng cửa sắt vang lên.
Tay của Lâm Yêm đã yếu đến mức không nhấc lên nổi.
Nàng miếng cưỡng xoay chuyển tầm mắt, ánh mắt cơ hồ tan rã.
Cảnh ngục một lần lại một lần gọi tên nàng, nhưng không gọi được thần trí của nàng trở về.
“Nhanh, nhanh châm kích giác quan.”
Một màn luống cuống tay chân, nàng nghe được giọng nói đan xen ù ù như ong vò vẻ, cổ tay chợt đau nhói, nàng rốt cuộc thanh tỉnh chút ít, chợt nghe thấy tên người nào đó.
“Ai.... ai muốn gặp ta?” Tiếng nói trở nên khàn đục đã không giống như trước nữa.
“Tống đội Thị cục Giang thành, Tống cảnh sát.”
Lâm Yêm hơi nghiêng người, vùi mặt vào trong gối, cắn răng: “Không gặp.... bảo nàng đi đi.”
--- Bộ dáng tàn tạ thế này làm sao có thể để chị ấy nhìn thấy.
--- Nhưng mà chị ấy có thể xuống giường đi lại rồi sao?
--- Thật tốt.
Tống Dư Hàng đeo balo trên lưng, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, giơ tay lau mồ hôi, vẫn luôn chờ đợi cảnh ngục ra gọi mình vào trong, ai ngờ lại chờ được tin tức Lâm Yêm bảo cô rời đi.
Tống Dư Hàng cắn chặt môi, sắc mặt cũng không hề đẹp, khó nhịn nói: “Cô ấy thật sự nói như vậy?”
“Chính xác là như vậy.” Cảnh ngục nói đến méo miệng: “Mấy ngày nay, ai đến thăm, Lâm pháp y đều nói như vậy.”
Cánh cửa sắt đóng chặt, khắp nơi đều có người vác súng canh gác, súng đã lên nòng, Tống Dư Hàng không có khả năng phá cửa đi vào.
Cô lui về sau vài bước, lại quay đầu lại, ánh mắt kiên nghị: “Phiền anh nói với Lâm Pháp y ---”
“Tôi chờ cô ấy.”
Trên đường về, cô liên tục tắt các cuộc gọi tới, cuối cùng khoá máy.
Thoáng nhìn thấy một cửa hiệu gia công vật dụng, cô bảo tài xế dừng xe, đưa cho ông ta mấy tờ tiền, mang theo ba lô bước xuống.”
Lão bản tỉ mỉ nhìn cây roi sắt bị cong quắp, nhẹ lấy búa gõ gõ, lớp mạ bên ngoài bong ra, lắc đầu.
“Không sửa được, đây không phải được chế tác trong nước, kỹ thuật làm ra mới là vấn đề, không phải chế tác từ vật liệu thông thường, thay vì phí tiền sửa chữa thì cô nên mua một cái mới sẽ tốt hơn.”
Mua một cây mới thay vì nói chiếc roi này đối với Lâm Yêm là độc nhất vô nhị.
Tống Dư Hàng thật cẩn thận gói nó trở lại bỏ vào trong balo: “Cảm ơn.”
Buổi chiều nọ, nàng kéo lê thân thể bệnh tật đi khắp các hang cùng ngõ hẻm cũng không tìm được ai nguyện ý sửa lại cây roi này.
-------------------------------
-------------------------------