Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường

Chương 46: Chương 46: Vợ




Edit: Cải Trắng

Màn đêm chậm rãi buông xuống.

Chạy cả một ngày hôm nay, giờ Dao Dao đang ngồi xuống nói chuyện cùng một người bạn tốt. Tuy rằng hôm nay không được ở cùng với nam thần của mình, nhưng chuyện này cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi. Hơn nữa ở đây non xanh nước biếc, lại có cả mấy đứa trẻ con nữa, cho dù tiếc nuối vẫn có nhưng cũng không nhiều lắm.

“ Ai da, thì là gạt người thôi. Nhưng mà chúng tôi không mệt đâu, coi như là tới đây chơi vậy. “

“ Ừm, nhưng mà vẫn có chút tiếc nuối. “

Hai người bạn tốt ở bên nhau chơi cả một ngày, cuối cùng sự tức giận ban đầu cũng dịu xuống. Không ai nhắc lại chuyện lúc đầu hai người cãi nhau, chỉ ghé vào tai nhau cậu một câu rồi tớ một câu.

“ Thật ra tớ vẫn khá tò mò. “ Dao Dao cầm một xiên chả cá lên, cắn một miếng, cô thở ra một hơi tạo thành làn khói, giọng nói có chút ước ao: “ Hoàn toàn không thể tưởng tượng được nếu bệ hạ tham gia chương trình truyền hình thì sẽ đem lại hiệu quả thế nào. “

Nhắc tới cái tên Cố Cảnh Ngự, thì không có cách nào liên hệ tên của anh với một chương trình truyền hình.

Buổi tối hôm nay, chạy cả ngày rồi người bạn kia cũng đói bụng, cô ấy cắn một miếng nhưng cay quá nên không chịu được, há miệng thở một hơi, lắc đầu: “ Tớ cũng không nghĩ ra được. “

Nói xong lại cắn một miếng nữa: “ Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chả cá ở đây ăn thật là ngon, tuy rằng hơi cay, nhưng cũng rất vừa ý. “

Mỗi lần hai người tới đây đều sẽ gọi hai suất đồ nướng như thế.

“ Ừm. “ Dao Dao gật đầu đồng ý, như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, xiên chả cá của cô dừng lại ở giữa không trung: “ Chút nữa có muốn tới nhà bà Vương ăn đậu hũ thối không? “

Nhà hàng Vương là một nhà hàng nhỏ, nhưng mà đồ ăn nhà bà để mà nói thì, sáng món nổi tiếng sẽ là sữa đậu nành được làm thủ công, tối thì là món đậu hũ thối.

Cảm giác nếu như tới đây mà không ăn một chén thì sẽ mệt vậy.

“ Đi thôi. “ Cô bạn ngồi cùng bàn ánh mắt sáng ngời, cô ấy hít một hơi cay, sau đó nâng tay lên xem đồng hồ, có chút tiếc nuối: “ Nhưng mà nếu tới nhà bà Vương ăn thì tối nay không xem được Như Thấm truyện của Nhan Nhan rồi. “

“ Nói cũng đúng, giờ phim đã chiếu tới nút thắt quan trọng rồi. “ Dao Dao đem cái xiên vừa ăn xong ném vào thùng rác: “ Nhưng mà hôm qua tớ có xem qua giới thiệu tập hôm nay, tập hôm nay hình như vương gia lại tới tìm Nhan Nhan. Mỗi lần anh ta đi gặp quý phi đều khiến cô ấy thương tâm một lần. “

“ Đúng. “

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Tới khi tới được nhà hàng Vương thì trời đã tối sầm, giờ hai người tìm được đề tài chung là phê phán nhân vật vương gia kia rồi.

Nhà bà Vương đèn đuốc sáng trưng, Dao Dao và bạn mình đi vào trong, đảo quanh một vòng, cô chẳng thể tìm được một chỗ trống nữa.

Hai người chỉ có thể đứng ở quầy chờ, mà chờ không thì nhàm chán nên hai người lại tiếp tục đề tài ban nãy.

Hai người cũng không để ý, khi mà hai người đang bàn luận tới diễn xuất của Ôn Nhan tốt như thế nào, thì ở trong một góc có hai người bịt kín mít cả người đang nhìn về phía này.

“ Mỗi lần nhìn quý phi tớ đều cảm thấy đau lòng. “

“ Vương gia đúng là tra nam, bản thân muốn tạo phản lại còn muốn quý phi phải hy sinh, thế mà còn mặt mũi để nói yêu sao. Mỗi lần xem tới cảnh anh ta xuất hiện tớ đều muốn quý phi tiến tới cho anh ta một cái tát. “

Cuối cùng khi mà đồ ăn được mang lên, hai người cũng tạm dừng cuộc trò chuyện. Việc đầu tiên của hai người sau khi đồ ăn được mang lên không phải là ăn, hai người mang điện thoại chụp lại chén đậu hũ thối đã khiến bọn họ đợi lâu lại.

Nơi này bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, lúc này lại đột nhiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp, tràn đầy từ tính. Nhưng mà hai tiếng cười thôi, đã làm cho đáy lòng người khác tê dại cả rồi. Làm cho người ta không nhịn được tò mò ai lại có thanh âm dễ nghe như vậy.

Hai người nhịn không được nhìn về phía đó.

Lúc này mới phát hiện ở trong góc đó là một cặp tình nhân.

Ánh đèn ở góc đó so với những chỗ khác thì tối hơn chút. Có thể thấy được lưng của người con trai đó đang chắn cho người con gái. Một tay anh cầm mấy xâu thịt nướng, tay còn lại cầm chén đậu hũ thối, cách một lớp khẩu trang hình như đang nói cái gì đó.

Người con gái kia liền đưa tay về phía đậu hũ thối trong tay anh, xúc từng miếng đậu hũ thối lên ăn. Cái này giống như những việc anh làm là điều hết sức tự nhiên, khẩu trang của cô vẫn đeo ở một bên tai, mũ lưỡi trai kéo xuống thấp, thứ duy nhất có thể nhìn thấy bây giờ là cái cằm nhỏ nhắn của cô.

Lúc này, cũng không biết hai người đó đang nói gì, chỉ thấy người con gái đó ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh một cái, chân dưới bàn đá một cái.

Chén trong tay anh cầm rất vững, nhưng vẫn giả vờ né đi một chút. Ngay sau đó liền giả bộ như bị thương nặng, phát ra hai tiếng cười trầm thấp, tiếng nói cũng trầm thấp từ tính: “ Ai...Đau quá. “

Dao Dao và bạn ngồi cùng bàn:....Đau em gái nhà anh!!

Hai người chua xót quay đầu lại.

Phiền nhất chính là mấy cặp yêu nhau thể hiện tình cảm!

Nhưng mà...Dao Dao nhìn về phía di động của mình, thanh âm này hình như quen quen.

Lấy di động nhìn tấm ảnh khi nãy không may chụp được, cô còn đang định xóa đi nhưng giờ tay lại dừng ngay trước nút ấn.

Bằng không thì...cứ lưu lại đi đã.

....

Ôn Nhan giật giật khóe miệng, trừng mắt một cái, môi đỏ hơi cong lên: “ Có muốn tôi gọi 120 giúp anh không? “

Cô dùng sức như thế nào chẳng lẽ cô lại không biết?

Ôn Nhan và Cố Cảnh Ngự là tới đây ăn cơm, mà cơm trưa hôm nay bọn họ cũng mới ăn lúc ba bốn giờ chiều gì đó.

Ôn Nhan vẫn tưởng rằng, chương trình này nói cơm bọn họ phải tự nấu chỉ là để chiếu lên chương trình thôi. Không ngờ lần này bọn họ thực sự phải tự nấu cơm thật, hoàn toàn không được nhân viên công tác đưa đồ ăn cho.

Hôm nay đã ăn trước một bữa cơm do tự tay mình làm, rồi trước đó cũng ăn một chút bánh mì nữa.

Cho dù là minh tinh ăn ít đi chăng nữa thì tới ba bốn chiều mới ăn cũng sẽ đói bụng thôi. Hơn nữa, hai đội kia còn không nấu cơm, ba đội thành ra là sẽ ăn cùng nhau, kết quả không cần phải nói, ăn no lại còn vô cùng sung sướng.

Ăn xong, vốn dĩ hai người chỉ đi dạo thôi, không ngờ lại đi dạo tới tận nơi này, lúc đầu Ôn Nhan không nguyện ý đi chút nào.

Đi từ đầu phố tới cuối phố, Cố Cảnh Ngự sợ đồ ăn ở đây không sạch sẽ nên không cho Ôn Nhan ăn nhiều. Nhưng ăn mỗi thứ một chút rồi lại một chút, cũng đã no bụng rồi.

Cho tới khi đi tới cuối phố, Ôn Nhan ngửi thấy mùi đậu hũ thối nhà bà Vương, hương thơm như bay xa ba dặm vậy. Ánh mắt cô sáng ngời, cô tỏ về không quan tâm tới khuôn mặt đen sì của ảnh đế đứng bên cạnh.

Cố Cảnh Ngự nhíu mi lại, môi mỏng mím chặt, ngữ khi mỗi lúc một trầm hơn: “ Em muốn ăn cái này sao? “

Ôn Nhan hơi cong môi tà ác, cô cười, chớp chớp mắt: “ Đúng vậy, anh có muốn cùng ăn hay không? “

Hai người đứng ở bên ngoài giằng co trong chốc lát, kết quả cuối cùng là vị ảnh đế mặt đen phải thỏa hiệp.

Nhưng thật ra hai người không nghĩ tới, vào đây lại nghe thấy người ta đang thảo luận diễn xuất của cô.

...

Giờ thì nói tới hiện tại đi.

“ Muốn tôi gọi 120 cho anh không? “

“ Không cần. “ Anh làm như mình đang tự hỏi một chút, a một tiếng: “ Tôi có thể nhịn được, không cần phải làm như thế. “

Ánh mắt thâm thúy của anh hơi di chuyển, môi mỏng giương lên, cả khuôn mặt tràn đầy ý cười. Trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Em giúp tôi xoa một chút là được rồi. “

Đôi mắt đào hoa bỗng nhiên mở lớn, Ôn Nhan không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì. Tầm mắt cô di chuyển từ nhìn ở phía sau lưng anh xuống dưới, đưa chân đá một cái.

Nhất thời sợ hãi không thôi, trong gió lòng ngổn ngang.

Xoa cái gì mà xoa?

Gặp quỷ rồi!

“ Anh còn ở đó mà trêu chọc sao? “ Cảm giác lòng bàn tay nóng lên, Ôn Nhan gằn từng chữ. Cô bẻ gãy cái thìa nhựa ở trong tay, cô hít vào một hơi sâu để mình bình tĩnh trở lại, ngoài cười nhưng trong lòng không cười chút nào: “ Có muốn tìm thêm một người bảo vệ nữa không? “

Đây là vị ảnh đế cao cao tại thượng tính tình tùy hứng sao, chắc chắn đây không phải là một tên lưu manh chứ?!

“ Không được. “ Anh thở dài, thấp giọng nói: “ Tôi có thói sạch sẽ, có người ngoài là không quen. “

Ôn Nhan hơi nhướn mắt, cười ha ha một tiếng, châm chọc: “ Cứ tìm một người ở trong chỗ kia đi. “

Hơn nữa, yêu cầu còn rất cao!

Đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, bộ dáng vừa hơi lười biếng lại có chút nghiêm túc: “ Cũng được. “

Anh hơi mỉm cười, bình tĩnh ung dung: “ Nhưng mà tôi có một điều kiện. “

“ Ừm...” Anh thản nhiên mỉm cười, ngữ khí có chút lười biếng tùy ý, ánh mắt càng khiến cho người ta rung động, rất dịu dàng.

“ Thế thì tôi thích...một người có đôi mắt đào hoa, khuôn mặt nhỏ, làn da rất trắng, rất kén ăn, lại còn thích ngủ nướng, lòng dạ hẹp hòi lại còn hay ghi thù, trong lòng thích mắng tôi là kẻ lừa đảo. “

Vẻ tươi cười trên mặt Ôn Nhan cứng đờ, cô khi nào thích ngủ nướng chứ?

Không đúng, ai bảo đây là đang nói cô.

Anh thấy vẻ mặt cô sụp đổ, ánh mắt anh tràn đầy ý cười, từ đuôi lông mày tới ánh mắt, đều là sự dịu dàng tới không tưởng. Anh chậm rãi nói, thanh âm nhẹ nhàng, như là đang cảm thán: “ Tôi muốn một người như vậy làm người bảo vệ...”

Anh chậm rãi tiến sát mặt lại, mơ hồ như chóp mũi anh đụng phải trán Ôn Nhan, yết hầu hơi chuyển động, thanh âm có chút khàn khàn: “ Em cảm thấy mình có thể không? “

Anh muốn cùng em.

Sáng sớm cùng nhau ăn một bát cơm.

Sau buổi trưa thì cùng nhau đọc thơ.

Buổi tối cùng nhau nằm trên một cái ghế, nửa đêm, cùng nhau ngắm sao.

Em cảm thấy có thể chứ?

Anh tiến tới quá gần, cảm giác tồn tại quá mức mãnh liệt, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, có chút gì đó bá đạo. Như là muốn bao lấy cô bằng mùi hương của mình.

Bầu không khí giữa hai người trở nên nóng rực.

Có thể chứ?

Nháy mắt, đầu óc Ôn Nhan trở nên trống rỗng. Giống như là thế giới bên ngoài kia đang cách cô rất xa, hai cô gái ngồi bên cạnh đang khoa chân múa tay trò chuyện về quý phi và vương gia, mùi hương đậu hũ thối, rồi còn cả tiếng những người khách khác, tất cả như bị ngăn cách bởi hai màu trắng đen.

Chỉ có người trước mắt hơi khẩn trương, sống động tới không ngờ. Ánh mắt đó đang chiếm lấy cô, xâm chiếm cả hồi ức của cô, xâm nhập cả vào trái tim đang nhảy loạn lên của cô.

Mỗi sáng đều đưa đồ ăn sáng tới, nấu đồ ăn trong bếp càng lúc càng thành thạo.

“... Có thể chứ? “ Yết hầu vì khẩn trương mà di chuyển, anh dựa sát vào người cô, thanh âm khàn khàn truy hỏi.

Bả vai đang cứng đờ của Ôn Nhan chậm rãi thả lỏng, cong môi: “ Tôi... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.