Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới Pk

Chương 937: Chương 937: Bộ mặt thật của Mai Phượng! ! (26)




Bốn người lên lầu, có chút quái dị.

Thẩm Tử Hào cúi thấp đầu, đi theo sau lưng cha mẹ Hạ.

Cậu ta nghĩ đến, đợi lát nữa, nhất định cậu ta phải đi chất vấn Noãn Noãn, tại sao phải đối với cậu ta như vậy...

Cậu ta muốn đích thân nghe ý nghĩ của cô một chút!

Lên trên lầu.

Nhìn hành lang quen thuộc bọn họ đã từng ở qua mấy ngày, Thẩm Tử Hào có chút hoảng hốt.

Lúc trước theo Hạ Noãn Noãn ở chỗ này, cậu ta còn cảm thấy địa phương nhỏ hẹp, không di chuyển được thân thể.

Thế nhưng giờ này khắc này nhớ tới, lại cảm thấy lòng rất chua xót.

Nếu như cậu ta sớm biết, nếu có một ngày, cậu ta và Hạ Noãn Noãn sẽ đi cho tới tình trạng bây giờ, nhất định cậu ta sẽ không cảm thấy nơi này nhỏ hẹp, sẽ không ghét bỏ nơi này không tiện.

Hiện tại cậu ta mới bỗng nhiên minh bạch, cái gian phòng nhỏ này, mới có thể để cậu ta có một loại lòng trung thành.

Tim của cậu ta lập tức bị nắm chặt.

Cậu ta muốn Hạ Noãn Noãn trở về, muốn sinh hoạt cùng với cậu ta như trước.

Cậu ta muốn nói cho cô, cậu ta không quan tâm người ngoài nói gì, chỉ cần cô còn nguyện ý đi theo cậu ta, cậu ta liền mang theo cô.

Lúc cậu ta đang sững sờ, lại chợt nghe cha Hạ mở miệng: “Kỳ quái, cửa phòng sao lại khóa trái bên trong.”

Lời này rơi xuống, mẹ Hạ hơi sững sờ: “Chuyện gì xảy ra? Có phải là ông cầm chìa khoá không đúng không?”

“Không có, chìa khóa này, tôi đều cầm vài ngày...” Đã vặn vài cái, vẫn không có mở được cửa.

Ông nhíu lông mày, nhìn chằm chằm mẹ hạ mở miệng nói: “Làm sao bây giờ?”

Không phải “Noãn Noãn trong nhà sao? Gọi nó ra mở cửa đi.”

Cha Hạ khẽ gật đầu, bắt đầu gõ cửa.

Cửa bị gõ mạnh, chuông cửa cũng ấn nhiều lần.

Thế nhưng người trong phòng, không có ra mở cửa.

Trong lòng mẹ Hạ bất an, càng ngày càng nặng, bà bỗng nhiên liền đẩy cha Hạ ra, trực tiếp dùng sức đập cửa: “Noãn Noãn, Noãn Noãn, con mau mở cửa! Noãn Noãn!”

“Noãn Noãn, có phải con đã làm gì việc ngốc gì không? Noãn Noãn? Con tuyệt đối không nên nghĩ quẩn! Noãn Noãn!”

Tiếng gọi thê thương, vang lên trong hành lang.

Thẩm Tử Hào và Lưu Hải Dương bỗng nhiên kịp phản ứng, có lẽ xảy ra chuyện gì.

Bọn họ gấp gáp.

Tiếng khóc của mẹ Hạ, đã truyền ra, tê tâm liệt phế, mang theo bi thương, để cho người ta trĩu nặng không thở nổi.

Cha Hạ cũng mở to hai mắt nhìn, không thể tin nhìn chằm chằm cửa phòng.

Ông bỗng nhiên minh bạch cái gì, đẩy mẹ Hạ ra: “ Bà tránh ra!”

Sau đó, liền giơ chân đá về phía cửa!

“Ầm!”

Cửa sắt thờ ơ.

Hai người cha Hạ và mẹ Hạ đều rơi nước mắt!

Một loại ý nghĩ bất an, bỗng nhiên lan tràn trong lòng Thẩm Tử Hào.

Để cậu ta bỗng nhiên minh bạch cái gì, cậu ta lao đến, đã dùng hết khí lực toàn thân, đá một chân vào cửa!

“Ầm!”

Cửa phòng bị cưỡng ép mở ra, bọn họ phá cửa mà vào!

Trong phòng khách không có Hạ Noãn Noãn, Thẩm Tử Hào liền không quan tâm, vọt thẳng vào trong phòng ngủ!

Mở cửa phòng ra, đã thấy trên giường chỉnh tề, trong phòng vệ sinh, lại truyền đến tiếng nước.

Cậu ta bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra.

Đang tắm, không phải như cậu ta nghĩ, bời vì đang tắm, cho nên không nghe được tiếng bên ngoài.

Ý nghĩ này của cậu ta vừa mới ra, liền thấy mẹ Hạ vẫn còn sợ hãi, nhưng bỗng nhiên nhướng mày: “Thời gian này tắm cái gì? Mà nó vừa mới đẻ non ba ngày, còn không thể tắm rửa...”

Một câu, để tâm Thẩm Tử Hào trùng xuống, nhấc lên lần nữa!

Cậu ta bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, liền đẩy cửa phòng tắm ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.