Còn tin tưởng bà ta sao?
Nếu như Thẩm Tử Hào còn tin tưởng bà ta, thì chính là kẻ ngu ngốc!
Cậu ta nắm chặt tay
Cả người ngơ ngác tại chỗ.
Giống như bị rút đi tất cả tư duy, trong đầu trống rỗng.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Mai Phượng và Thẩm Tu đứng ở cửa.
Mai Phượng lộ ra vẻ mặt lo lắng khẩn trương, trực tiếp chạy vào, cầm tay Thẩm Tử Hào: “Tử Hào, con không có chuyện gì chứ? Có phải bị hù dọa hay không?”
Nói đến đây, liền nhìn về phía Hạ Noãn Noãn trên giường bệnh, thở dài, tiếp tục ở đó giả bộ: “ Ai! Ta cũng không nghĩ tại sao Noãn Noãn lại vậy? Bị phát hiện chuyện xấu, chúng ta đều đã thành toàn, cô ta còn làm như vậy, để về sau con làm người như thế nào?”
Một câu rơi xuống, liền lộ ra biểu lộ thương tiếc...
Dáng vẻ đó, Thẩm Tử Hào nhìn mà lòng run sợ.
Cậu ta lại không có ở trước mặt Mai Phượng, nhìn ra một chút dị dạng.
Dáng vẻ Mai Phượng như vậy, để cho người ta cảm thấy khủng bố.
Thẩm Tử Hào liền đẩy tay của bà ta ra theo bản năng.
Mai Phượng ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Thẩm Tử Hào, một lúc sau mới mở miệng nói: “Tử Hào, con sao thế? Không thoải mái sao? Hay là bị hù dọa?”
Tất cả mọi người trong phòng, đều không nói gì.
Từng người nhìn bà ta chằm chằm.
Một lúc sau, Thẩm Tử Hào mới lên tiếng: “Là bà hại Noãn Noãn, đúng không?”
Mai Phượng nhíu lông mày: “ Tử Hào, con đang nói cái gì vậy!”
Thẩm Tử Hào chỉ Lưu Hải Dương: “ Anh ta đã thừa nhận!”
Mai Phượng nghe nói như thế, nhìn về phía Lưu Hải Dương vẫn quỳ trên mặt đất.
Khi tiến vào phòng bệnh, bà ta liền chú ý tới, cũng minh bạch, có lẽ là anh ta đã thừa nhận!
Thế nhưng sao bà ta có thể dễ dàng thừa nhận như vậy?
Bà ta trực tiếp nhíu lông mày: “ Cậu ta nói cái gì? Tử Hào, con thà rằng tin tưởng một người ngoài, cũng không nguyện ý tin tưởng ta sao?”
Bà ta lộ ra biểu lộ thương tâm: “ Tử Hào, tại sao con có thể như vậy...”
Nhìn bộ dạng bà ta hư tình giả ý, cuối cùng Hạ Diệp Hoa không nhịn được: “ Mai Phượng, nhiều năm như vậy, bà giả bộ có mệt hay không? Noãn Noãn đều bị bà ép tự sát! Bà còn muốn thế nào?”
“Tự sát?” Mai Phượng nhíu lông mày, một lúc sau mới mở miệng nói: “Cái này không phải là không có tự sát thành công sao? Không chừng, cô ta muốn dùng loại biện pháp này, lừa gạt Tử Hào hồi tâm chuyển ý!”
“COn bé biết rõ mọi người sẽ trở về, vì cái gì còn muốn lựa chọn tự sát chậm vậy, nếu quả thật muốn tự sát, trực tiếp nhảy lầu chẳng phải là càng nhanh sao?”
“Có phải cô ta và Lưu Hải Dương thông đồng, tạo ra vụ tự sát, để cho Tử Hào tin tưởng cô ta lần nữa!”
“Tử Hào, con tuyệt đối đừng bị họ lừa gạt!”
Lời này rơi xuống, liền nóng nhìn Thẩm Tử Hào.
Thế nhưng trong mắt Thẩm Tử Hào, bà ta lại chỉ có thấy được một mảnh ý lạnh.
Bà ta nhíu lông mày: “ Tử Hào, con không tin ta?”
Thẩm Tử Hào lại cúi thấp đầu xuống: “Dì Mai, dì cảm thấy cho tới bây giờ, tôi còn tin tưởng dì sao?”
Mai Phượng nhất thời bưng kín ngực, lui về sau một bước, ngã vào trong ngực Thẩm Tu.
Thẩm Tu đỡ bờ vai của bà ta, ánh mắt dạo một vòng trong phòng, sau cùng rơi xuống người Hạ Diệp Hoa: “Nghiệt tử! Có phải người phụ nữ này nói gì cho con không? Dì Mai đối tốt với con như vậy, con lại tin tưởng mấy người ngoài! Con nói dì Mai hại Hạ Noãn Noãn, con có chứng cứ sao?”
Có chứng cứ sao?
Làm sao có thể có chứng cứ.
Mai Phượng làm việc, từ trước đến nay giọt nước không lọt.
Cậu ta có thể tin tưởng, chỉ là trực giác của mình.