Chương 261: Bọn họ là thế nào (1)
Nghe nói như thế, Kiều Luyến không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Buổi tối hôm qua phát tiết, hôm nay nhớ tới, kỳ thật trong lòng cô còn hơi sợ hãi.
Thẩm Lương Xuyên hung hăng như vậy, bị cô mắng, còn không biết đối phó cô làm sao...
Kiều Dịch lại mở miệng: “Anh rể còn nói, em không cần tới bệnh viện gấp, bây giờ ở trong nhà vài ngày.”
Kiều Luyến nghe nói như thế, đôi mắt lập tức sáng lên.
Trước kia, ném một mình cậu ở trong bệnh viện, kỳ thật trong lòng cô cũng rất bất an.
Vui vẻ đi qua, lại xẹt qua một chút bi thương.
Thẩm Lương Xuyên làm như thế, là có ý gì?
nụ cười khóe môi, trở nên mỏng manh.
Ăn bữa sáng, Kiều Luyến chuẩn bị đi làm.
Tuy vẫn có chút đầu nặng chân nhẹ, nhưng hôm nay Phạm Kiệt hôm sẽ tới tòa soạn, cô không thể vắng mặt.
Kiều Dịch đưa cô đi ra ngoài, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: “chị, em thấy sắc mặt chị không tốt lắm, hôm nay không thể nghỉ ngơi sao?”
Kiều Luyến khoát tay : “ không có chuyện gì.”
Thân thể thực sự không thoải mái, cô cũng không già mồm, đánh xe taxi đi tới tòa soạn.
Từ trong xe taxi đi ra, đầu còn choáng váng.
Cô cắn răng, mới tiến vào công ty.
Mới vừa tiến vào, liền thấy dáng vẻ trong văn phòng còn náo nhiệt, trong nháy mắt an tĩnh lại.
Mọi người trông thấy cô, đồng loạt quay đầu, làm công việc của mình, cũng không dám chào hỏi với cô.
Kiều Luyến đang nghi ngờ, Thi Niệm Diêu chạy tới : “ Chủ biên yêu quý, cuối cùng chị đến rồi!”
Bời vì đều là người trẻ tuổi, Thi Niệm Diêu nhỏ hơn Kiều Luyến hai tuổi, cho nên xưng hô trở nên thân thiết.
Kiều Luyến nhíu mày: “Thế nào?”
Thi Niệm Diêu lập tức nhếch miệng với văn phòng tổng biên: “ Hôm qua không phải chị cúp điện thoại của tổng biên sao? Tiếp đó, tổng biên điện thoại cho chị sao cũng không được, hắn ta tức giận ở trong công ty một ngày! Đợi lát nữa... Chị cũng phải cẩn thận!”
Vẻ mặtKiều Luyến , trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Nếu như không có bài tin tức của Phạm Kiệt, chắc chắn cô sẽ không có quả ngon để ăn.
Nhưng bây giờ...
Cô hé mắt, liền thấy chủ biên tổ 1Trương Xuân Hoa đi tới, trông thấy cô, dừng chân lại, trên mặt mang ý cười chế nhạo: “U? Còn tưởng rằng cô không đến nữa? Làm sao, hôm nay là đến đưa đơn xin từ chức sao? Chẳng qia, Kiều Luyến, hiện giờ cô không có tin tức của Phạm Kiệt, cô tùy tiện nói láo trêu đùa công ty, cô cảm thấy công ty sẽ dễ dàng với cô sao?”
Bà ta cười : “ Hôm qua tôi nghe được tổng biên gọi điện thoại, thế nhưng nói, dự định truy cứu trách nhiệm hình sự với cô! phí bồi thường vi phạm hợp đồng của Phạm Kiệt, cô phải bồi thường một nửa!”
Bà ta lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, cả người không có dáng vẻ nặng nề ngày thường, lộ ra hào quang xem kịch vui.
Kiều Luyến thật sự là thân thể không thoải mái, giống như khí lực nói chuyện cũng không có, quay người, đang định đi về văn phòng, Lưu Chí Hưng nhận được tin tức, vội vã đi tới.
Khi nhìn thấy Kiều Luyến, sắc mặt hắn ta thay đổi.
“Ba!”
Một tay ném văn kiện trong tay xuống dưới chân cô: “ Kiều Luyến, cô thật đúng là có gán! Còn dám cúp điện thoại của tôi! Cô cho rằng cô là ai? Còn có một chút tôn ti hay không? Tôi là cấp trên của cô!”
Giọng nói điếc tai nhức óc, để cho cô cảm thấy trong đầu ong ong.
Chờ đến khi nói xong những lời này, Lưu Chí Hưng mới âm tàn nói: “ Kiều Luyến, hiện tại tôi lệnh cho cô, lập tức thu dọn đồ đạc, cút! Nói cho cô biết, vị trí chủ biên của cô, chấm dứt!”
Lời này rơi xuống, Thi Niệm Diêu muốn nói điều gì, nhưng ở cửa, chợt truyền đến tiếng Phạm Kiệt: “Các người đang làm gì vậy?”