Hạ Diệp Hoa liền trêu ghẹo cô: “Nhìn thân hình con xinh đẹp, hẳn nên mặc quần bó sát, đẹp mắt. Đến, ta nhìn tủ treo quần áo của con“.
Nói đến đây, quay người mở tủ quần áo ra.
Khi nhìn đến từng kiện từng kiện quần áo ngủ lại lắc đầu : “Phụ nữ nên mua nhiều quần áo đẹp đẽ, hôm nào chúng ta cùng đi dạo phố, ta mua cho con“.
Nói đến đây, lại liếc mắt nhìn cô : “ tủ quần áo của con... Để Lương Xuyên mua cho con cái mới. Nó có tiền. Đoạn thời gian trước, ta thấy Nguyên Hi mua một cái túi hai mươi vạn, nó đều quẹt thẻ, một tiếng cũng không kêu. con là vợ nó, phải học tiêu tiền của nó!”
Hạ Diệp Hoa nói lời này, Kiều Luyến có chút ngượng ngùng.
Đây là mẹ chồng sao?
Đây là mẹ đi!
Có người mẹ hãm hại con của mình như thế sao?
Bà với Tống Nguyên Hi tiêu tiền của anh coi như xong, còn muốn cổ vũ chính mình cũng đi tiêu...
Kiều Luyến vừa nghĩ tới đây, lại bỗng nhiên sững sờ, chợt ngẩng đầu : “ mẹ, mẹ nói là... cái túi hai mươi vạn của Nguyên Hi, chính là Thẩm Lương Xuyên trả tiền?”
Hạ Diệp Hoa sững sờ, “Đúng vậy.”
Kiều Luyến không thể tin nhìn bà chằm chằm : “Việc này, Thẩm Lương Xuyên biết không?”
Hạ Diệp Hoa cười : Đương nhiên biết, thời điểm mua túi, ta gọi điện thoại cho nó ra trả tiền mà!”
Sau đó, nhìn vẻ mặt Kiều Luyến không thích hợp, vội vàng giải thích : “ Nguyên Hi không phải vừa tốt nghiệp sao, rồi muốn vào làng giải trí. Làng giải trí là cái dạng gì con cũng hiểu, không có đồ tốt, sợ rằng sẽ bị người khác xem thường, con bé bình thường không có xa xỉ như vậy...”
Thế nhưng lời giải thích của bà, Kiều Luyến không có nghe lọt dù là một câu!
Trong đầu của cô, thoáng hiện đều là lời của Thẩm Lương Xuyên đã nói...
“Con bé trả hai mươi vạn, mua cái túi.”
Con bé đúng là bỏ ra hai mươi vạn mua cái túi, thế nhưng hai mươi vạn này, là anh cho!
Như vậy, anh vì sao lại đột nhiên nói ra một câu nói như vậy, để lừa dối chính mình, giải vây cho Tống Nguyên Hi?
Cô lại nghĩ tới... Anh ngay từ đầu, nói thuốc tránh thai cho cô uống, đã tìm chuyên gia kiểm tra, thế nhưng về sau, lại đột nhiên sửa lời, nói là phương thuốc có vấn đề...
Những sự tình trong quá khứ, từng cái từng cái hiện lên trong đầu, để cho cô giống như đặt mình vào hầm băng
Cô há miệng thở dốc, mở lớn đôi mắt sợ hãi .
Tất cả trước mắt, đều khiến cô cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Giống như tám năm trước...
Khi cha mẹ chết trong hoả hoạn, khi chân Tiểu Dịch bị bỏng, lúc cần phẫu thuật, những người được gọi là người thân cũng như thế này, trên mặt lộ ra biều tình hiền lành, lại có thể tính toán sau lưng...
Thân thể Kiều Luyến, không nhịn được run rẩy.
Sợ hãi, phản bội, còn kèm theo phẫn nộ và thương tâm, để cho cô nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào.
“Tiểu Kiều, tiểu Kiều? Con làm sao vậy?” Tiếng Hạ Diệp Hoa theo thời gian dần trôi, đưa cô từ sự sợ hãi trong quá khứ kéo về đến hiện thực.
Cô lấy lại tinh thần, liền thấy Hạ Diệp Hoa cầm tay cô, một mặt lo lắng nhìn cô chằm chằm.
Kiều Luyến chỉ cảm thấy toàn bộ đại não đều trống rỗng, mờ mịt miễn cưỡng cười với bà, cứng ngắc mở miệng: “Mẹ, con không sao.”
Hạ Diệp Hoa cau mày : “Thật sự là không có chuyện gì?”
Kiều Luyến gật đầu.
Cô nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mặc quần áo vào liền đi ra ngoài : “Mẹ, con đi ra ngoài một chút.”