Cúp điện thoại, Kiều Luyến đã cảm thấy Tôn Lập Nam có điểm gì là lạ.
Nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào, cô cũng không biết.
Trước kia đi theo Tôn tử cùng nhau chơi đùa, về sau cô say mê chơi game, Tôn tử còn luôn luôn nói dông dài chơi game là không làm việc đàng hoàng, hiện tại cũng cảm thấy hứng thú như vậy sao?
Kiều Luyến lắc đầu, đem sự tình Tôn Lập Nam ném ra sau ót.
Rất nhanh, bọn họ liền tới trại an dưỡng.
Lúc xuống xe, Kiều Luyến nhìn lên kiến trúc xa hoa trước mặt này, biết đây cũng là một trại an dưỡng tư nhân, chỉ có kẻ có tiền mới có khả năng gánh chịu phí dụng này.
Cô đi tới cửa, liền bị gác cổng cản lại.
Kiều Luyến mở miệng: “Tôi là tới thăm bệnh nhân, tôi là chị dâu con bé, còn nhờ anh giúp đỡ một chút.”
Gác cổng chấp hành vô cùng nghiêm ngặt: “Không được, chỉ có thứ 2, thứ 6 mỗi tuần có thể thăm viếng, thời gian còn lại, trại an dưỡng không cho phép có người tiến vào.”
Kiều Luyến nghi hoặc : “ thế nhưng tôi thật là có việc nên tới thăm bệnh nhân, có thể dàn xếp một chút không?”
Gác cổng lắc đầu : “ thật xin lỗi, tiểu thư, đây là yêu cầu kiên quyết của chúng tôi. Bởi vì bệnh nhân nơi này đều rất đặc thù, bình thường có người lạ tiến vào, sợ rằng sẽ gây nên khủng hoảng. Mời cô hiểu cho, dù sao cô cũng có người thân ở bên trong, cũng hi vọng người thân của mình, có thể được chữa trị không phải sao?”
Kiều Luyến nghe nói như thế, khẽ gật đầu.
Đạo lý là như vậy, mà trại an dưỡng có thể nghiêm ngặt chấp hành, xem ra bảo an trại an dưỡng này làm rất tốt, cũng không cần lo lắng người ở bên trong sẽ chạy ra.
Thế nhưng không đi vào, làm sao cô có thể nhìn thấy Tống Nguyên Hi, làm sao có thể biết, cái gọi là “Mối tình đầu” đến cùng xảy ra chuyện gì đây?
Chính lúc đang xoắn xuýt, nhìn thấy có một cô gái từ trong viện đi ra.
Dung mạo của cô bé rất đẹp rất, ánh mắt thiện lương ôn hòa. Trên mặt cô bé mang nụ cười, nhìn lấy liền cho người ta một cảm giác hiền lành .
Cô gái này, làm sao nhìn quen mắt thế?
Chính lúc đang tự hỏi, chỉ thấy cô bé giống như thấy có người xa lạ, nhìn Kiều Luyến một chút.
Chợt, con mắt của cô bé sáng lên, lập tức lao đến : “ là chị à! sao chị đi tới nơi này?”
Kiều Luyến hơi sững sờ.
Cô gái này, nhận biết cô sao?
Có lẽ nhìn ra nghi ngờ của cô, cô bé lập tức mở miệng cười: “ câu lạc bộ 'Sáng chói', chị đã quên sao?”
Câu lạc bộ Sáng chói ...
Kiều Luyến bỗng nhiên nghĩ tới, đây không phải là cô bé bị đánh, về sau được Thẩm Tử Hào cứu ra sao?
Cô bé hiển nhiên rất cảm kích cô, một tay nắm chắc tay của cô : “ Em là Hạ Noãn Noãn, chuyện ngày đó, thật vô cùng cảm kích mọi người, nếu như không phải mọi người...”
Nói tới chỗ này, hốc mắt của cô bé lập tức đỏ lên.
Kiều Luyến đau lòng, lập tức an ủi: “Không có chuyện gì, tiện tay mà thôi, cô chớ để trong lòng.”
Hạ Noãn Noãn nhìn như yếu đuối, kỳ thật nội tâm rất kiên cường, ngày đó lúc mà bị đánh không rên một tiếng, Kiều Luyến liền biết tính cách cô gái này.
Cho nên, kỳ thật vẫn thích cô bé.
Huống hồ, giờ phút này thấy được cô bé, Kiều Luyến còn có một loại cảm giác vừa quen đã thân .
Hạ Noãn Noãn lại mở miệng hỏi thăm: “Cái kia, xin hỏi, vị tiên sinh ngày đó đã cứu em, là ai?”
Nói đến đây, trên mặt của cô bé hiện lên một vòng đỏ bừng.
Kiều Luyến nghi hoặc : “ Em không biết? Về sau không phải cậu ta ôm em đi sao?”
Hạ Noãn Noãn cắn môi, cúi đầu : “ Em lúc ấy bị dọa sợ, anh ấy đưa em đi bệnh viện, băng bó sau liền rời đi. Áo còn để lại chỗ em, em còn muốn nhân cơ hội trả lại anh ấy, nói lời cảm ơn trước mặt.”