Dù lúc mua quần áo, đám người này đã phát hiện ra mình, lúc này Kiều Luyến có một loại vò đá mẻ không sợ vỡ!
Cô hít sâu một hơi, hạ cửa sổ xe xuống, liền thấy Tống Thành cười híp mắt ở bên ngoài, giơ lên hai phần cơm hộp: “Hai vị tiểu thư, theo dõi một ngày chắc khổ cực! Đây là anh Thẩm cho hai người.”
Nói xong, liền đưa cơm hộp vào.
Kiều Luyến mặt không thay đổi đón lấy, Tống Thành huýt sáo, quay người rời đi.
Chờ đến khi anh ta rời đi, Kiều Luyến và Tiểu Diệp hai mặt nhìn nhau, mở cơm hộp ra, phát hiện đồ ăn hôm nay phong phú không bình thường.
Tiểu Diệp biểu thị kinh hãi, hoảng sợ mở miệng : “Kiều, chị Kiều... Thẩm ảnh đế có ý gì?”
Nghĩ đến thủ đoạn của Thẩm Lương Xuyên đối với chó săn, cô ta kinh hô : “Trong thức ăn này, sẽ không hạ độc chứ?”
Kiều Luyến: ...
Tống Thành đưa cơm hộp xong, liền thảnh thơi tiến vào quán cơm.
Đi vào, liền vọt tới bên người Thẩm Lương Xuyên, nịnh nọt mở miệng: “Kiều tiểu thư vừa làm xong phẫu thuật, tôi bảo nhà bếp làm một chút thức ăn thích hợp cho cô ấy, còn đưa một phần canh vịt, kiều tiểu thư cảm động tới lệ chảy ròng!”
Thẩm Lương Xuyên khẽ liếc mắt nhìn anh ta, phun ra hai chữ : “Nhiều chuyện.”
Một câu của Tống Thành trực tiếp đâm thủng ngụy trang của anh: “ cắt ~ nói là muốn ăn món cay Tứ Xuyên, kết quả người nào đó lại muốn đổi chỗ, cái này còn chưa tính, người nào đó chán ghét canh vịt như vậy, lại vừa tiến vào, liền hỏi phục vụ viên có canh vịt hay không, anh Thẩm, anh có thể đừng khó chịu vậy không?”
Mọi người: ...
“Bộ đồ kia, cũng là tôi bảo cậu giả tiền sao?”
Tống Thành phất tay : “Kiều tiểu thư là bà xã anh, đương nhiên bộ đồ nhìn trúng phải do anh trả tiền, nếu không còn muốn tôi bỏ tiền sao?”
Thẩm Lương Xuyên: ...
Tống Thành phát hiện, chỉ cần lấy Kiều tiểu thư ra trêu ghẹo, Thẩm ảnh đế sẽ vô cùng rộng lượng!
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên đạm mạc, nhìn ra phía cửa sổ, liền phát hiện chiếc xe dưới lầu, một lát sau lái đi.
Đột nhiên anh rất muốn về nhà xem phản ứng của cô một chút.
HÌnh như, khó chịu trong thời gian trước, cũng vì hôm nay mà tiêu tán.
——
Kiều Luyến trở lại biệt thự, đã là hơn tám giờ tối.
Theo dõi Thẩm ảnh đế cả ngày, cô luôn láu xe, tay chân mỏi mệt, vọt vào nhà tắm, rồi ném mình lên giường lớn, thoải mái nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn chằm chằm trần nhà, cô không nhịn được bắt đầu suy nghĩ.
Tối nay này cơm hộp do Thẩm Lương Xuyên đưa, hay là Tống Thành tự chủ trương?
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến đứng lên, lấy bộ đồ hôm nay mua ra.
Bộ đồ này... Thế mà là Thẩm Lương Xuyên mua cho cô.
Cô cười nhếch môi.
Được rồi!
Thẩm ảnh đế chính là người lạnh lùng như vậy, có thể làm được thế này rất không dễ dàng.
Cho nên, chuyện đêm hôm đó, liền tha thứ cho anh đi!
Nhìn chằm chằm bộ đồ để cho người ta thẹn thùng, tròng mắt Kiều Luyến đảo lòng vòng, ra của nhìn, hai người giúp việc đã ở trong phòng dưới lầu của mình.
Đóng cửa phòng lại, cô liền chuồn êm đến trước gương, cởi khăn tắm ra, cầm quần áo mặc lên người.
Đó là một bộ bộ đồ con thỏ.
Trên đỉnh đầu có hai cái lỗ tai nhỏ đáng yêu không bình thường, còn bên trên mông, có cái uôi nhỏ.
Vải ở trên người rất ít, gợi cảm vô cùng, Kiều Luyến nhìn vào gương, thưởng thức thân hình của mình một chút, sau đó uốn éo cái mông một cái, cảm thấy này cái đuôi thật quá khôi hài rồi!
Bỗng nhiên! Cô từ trong gương nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên thân thể cứng nhắc.
Vừa nghiêng đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên yên lặng không chút tiếng động ở cửa! !