Chương 847: Chuyến đi Hải Nam (11)
Kiều Luyến cũng gật đầu : “ Từ khi có Noãn Noãn, ta cảm giác Tử Hào thay đổi rất nhiều.”
Hạ Diệp Hoa thở dài : “ Đúng. Noãn Noãn đã khiến Tử Hào và ta hòa hoãn lại.”
Thẩm Lương Xuyên nghe hai người, không nói gì, chỉ an tĩnh lái xe.
Thế nhưng có thể nhìn ra, nét mặt của anh so sánh buông lỏng.
Ba người đi tới khách sạn, Hạ Diệp Hoa nhìn hai người một chút, mở miệng nói: “Hôm nay cũng mệt mỏi, ta muốn ngủ sớm một chút, hai thanh niên các con, làm gì thì làm đi~ đi du lịch, cũng không cần ở lại khách sạn với bà già này! Các con đi chơi là được rồi!”
Nói xong, liền cố ý ngáp một cái, đi vào trong phòng ngủ.
Kiều Luyến: . . .
Hai người liếc nhau một cái, Kiều Luyến mở miệng: “Anh muốn đi ra ngoài chơi không?”
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tĩnh mịch : “ Em thì sao?”
Kiều Luyến suy nghĩ một chút: “Kỳ thật bên ngoài ầm ĩ, em cũng không muốn, em cảm thấy. . .”
Lời nói đến đây, cô liền không nhịn được nhìn vào trong phòng, bộ dạng lén lút, để Thẩm Lương Xuyên nghĩ đến một ít chuyện không thích hợp thiếu nhi, chẳng lẽ là cô muốn. . .
Vừa nghĩ tới đây, liền nghe thấy cô thần thần bí bí mở miệng: “Em cảm thấy, chúng ta không bằng buổi tối hôm nay cùng chơi game đi!”
Thẩm Lương Xuyên: . . .
Cho nên, bọn họ ngàn dặm xa xôi chạy tới Hải Nam, ở khách sạn cao cấp, móc tri phí kếch xù, chính là vì trốn ở trong khách sạn chơi game?
Không biết vì cái gì, Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như giờ phút này bọn họ bị ký giả chụp tới , truyền lên trên mạng.
Thẩm ảnh đế và cô gái thần bí ở khách sạn, tắt đèn chơi game!
Không biết có người tin hay không!
Ý nghĩ này, để khóe môi anh câu lên.
Anh quay đầu lần nữa, nhìn về phía Kiều Luyến, chỉ thấy trong ánh mắt Kiều Luyến lộ ra biểu lộ nóng lòng muốn thử: “Sao naod? ông xã~~ “
Một câu ông xã, khiến người ta cảm thấy tâm đều tê dại.
Anh còn có quyền cự tuyệt sao?
LOT mobi, đánh tuy nhiên không cần kỹ xảo như máy tính, thế nhưng tốc độ lại càng nhanh, kích thích hơn, tiết tấu cũng càng nhanh.
Thậm chí khả năng chơi hay hơn máy tính.
Kiều Luyến đánh mấy cái ván, liền có chút yêu game điện thoại rồi.
Hôm nay Thẩm Lương Xuyên đánh để cho cô cảm giác tay đều ngứa.
Huống hồ. . .
Từ lần trước khám bác sĩ, đoạn thời gian gần nhất cô một mực chú ý bảo vệ hai tay của mình, cũng không biết hiện tại sẽ có sự tình hay không.
Kỳ thật thao tác điện thoại di động, so với máy tính độ linh hoạt yêu cầu hơi thấp một chút.
Thế là, tối hôm đó.
Phòng tổng thống, liền truyền ra âm nhạc tỏng LOT.
Vang lên cả một đêm.
Kiều Luyến vẫn quyết định dùng tiểu Kiều như cũ, Thẩm Lương Xuyên dùng Chu Du như cũ.
Hai người phối hợp, một mực đánh tới đêm khuya.
“Tử Xuyên, lên đường!”
“Tiểu Kiều, đừng quá lơ đãng, trở về.”
“Tử Xuyên, cứu em! A a! Em sắp chết!”
“A, Triệu Tử Long đối diện, vì sao nhằm vào em như thế!”
“Tiểu Kiều. . .”
“Ừm?”
“Im miệng.”
“Em không hô Tử Long, có thể không im miệng hay không?”
“. . . Có thể.”
-
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Luyến nhìn chằm chằm hai con mắt gấu trúc đi ra.
Vừa theo Thẩm Lương Xuyên ra khỏi cửa, liền thấy Hạ Diệp Hoa đứng trong phòng khách, cười híp mắt nhìn hai người, vừa nhìn, vừa nói vừa cười: “Xem ra, tình hình chiến đấu tối hôm qua rất kịch liệt!”
Kiều Luyến gật đầu : “Đúng, rất kịch liệt!”
Hạ Diệp Hoa có ý riêng : “ Kỳ thật, các con không cần mở nhạc, ta sẽ không nghe trộm góc tường các con!”