Cô không biết nên đối mặt với Thẩm Lương Xuyên làm sao, động tác chạy trốn, gần như là theo bản năng.
Nhưng còn chưa đi hai bước, liền nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó cánh tay liền bị anh dùng sức nắm chặt, dùng sức lôi kéo một cái, cô liền đụng mạnh vào trong ngực anh.
Cái mũi đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh, Kiều Luyến cảm thấy có chút buồn bực.
Cô ngẩng đầu, liền thấy sắc mặt Thẩm Lương Xuyên nhìn qua cô, đã thay đổi.
Không còn lạnh như băng, ngược lại, nhiều hơn mấy phần triền miên không nói rõ được.
Anh từ biệt thự Lý Thụy đi ra, hẳn là tìm Lý Thụy giải thích?
Nhìn bộ dạng anh như vậy, Lý Thụy tha thứ cho bọn họ sao?
Cô đang suy tư, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: “Kiều Luyến, thật xin lỗi.”
Thật xin lỗi?
Kiều Luyến nghi hoặc ngẩng đầu.
Cô tới nơi này, làm xong chuẩn bị nhận tội.
Cô nghĩ đến chính mình sẽ phải nghênh tiếp cuồng phong mưa bão, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, vậy mà lại là một câu xin lỗi của Thẩm Lương Xuyên.
Cô ngây ngốc, chỉ nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: “Là anh hiểu lầm em rồi. Thầy bị em chụp được, là cố ý...”
Anh dùng lời ngắn gọn, đem chuyện xảy ra nói cho Kiều Luyến một lần.
Kiều Luyến nghe mà sửng sốt một chút.
Hai ngày này, bởi vì chính mình hủy đi con đường một người, cô áy náy bất an, còn cho là mình trở thành tội nhân nặng.
Thế nhưng không nghĩ tới, chân tướng sự tình, vậy mà như vậy.
Cô nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy tảng đá trước ngực, giống như đột nhiên bị dọn đi.
Thế nhưng, ngoại trừ nhẹ nhàng thở ra, cô không có cảm giác mừng rỡ.
Đúng vậy, cô không cao hứng.
Cô kéo căng cái cằm, nhìn Thẩm Lương Xuyên chằm chằm, ánh mắt dần dần trở nên tao nhã, vẻ mặt cũng biến thành vô cùng lạnh lùng: “Cho nên?”
Thẩm Lương Xuyên sững sờ, không biết cô đang nói cái gì.
Kiều Luyến siết chặt nắm đấm.
Ngày đó bị anh chất vấn, ánh mắt của anh để cho cô cảm thấy nhục nhã trước nay chưa từng có.
Cô nhìn anh chằm chằm: “ Thẩm Lương Xuyên, lần này là Lý Thụy, lần sau có phải là Vương Thụy, Triệu Thụy gì hay không?”
Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày.
Kiều Luyến tiếp tục mở miệng: “Thẩm Lương Xuyên, quá khứ của em bày ra ngay chỗ này, em làm qua rất nhiều theo ý của anh là rất hèn hạ, anh có phải muốn từng bước từng bước tính toán nợ cũ với em hay không?”
Giống như là lần này... Anh không hiểu thấu đã nổi giận, để cho cô bị ủy khuất.
“Yêu một người, là phải yêu toàn bộ. Em chính là như thế, quá khứ của em, hiện tại của em, tương lai của em, từ đầu đến cuối không có thay đổi. Cho nên, anh có thể tiếp nhận toàn bộ sao?”
Mỗi chữ mỗi câu của Kiều Luyến, bình tĩnh dò hỏi.
Minh tinh và chó săn là kẻ địch.
Cô không muốn lại bởi vì chuyện đã qua, bị anh xem thường.
Cô hèn mọn, nhưng cô không muốn trong tình yêu, tiếp tục hèn mọn.
Cô không hy vọng chuyện lần này, lần sau còn phát sinh.
Hỏi xong câu nói này, cô liền ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn anh.
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, lại lập tức ngây ngẩn cả người.
Quá khứ của cô, cô bây giờ, tương lai của cô...
Anh nhất định phải thừa nhận, anh yêu cô bây giờ.
Thế nhưng, anh có thể tiếp nhận cô tám năm trước sao?
Tình yêu tám năm trước, với anh mà nói, khắc cốt ghi tâm.
Nhưng cách mạng lưới, tất cả đều trở nên hư ảo và không chân thực.
Tiểu Kiều kia, anh có thể quên đi tất cả khúc mắc, tiếp nhận cô sao?
Vẻ mặt anh do dự, rơi vào trong mắt Kiều Luyến, để cho cô không nhịn được cười khổ một tiếng.