Chương 395: Dụ người yêu vui vẻ (5)
Đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt trước tiên, là một bó hoa hồng to.
999 đóa, thật là lớn hiện ra trước mặt cô.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, liền nghe thấy tiếng đàn vi-ô-lông truyền tới.
Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một người kéo đàn vi-ô-lông, đang đi tới chỗ cô.
Toàn bộ nhà hàng trống không, thế nhưng tâm Kiều Luyến, lại bỗng nhiên nhảy lên kịch liệt.
Cái này. . .
Cô mở to hai mắt nhìn, liền thấy Thẩm Lương Xuyên từ bên cạnh bước ra.
Người luôn luôn khiêm tốn, giờ phút này mặc vào tây trang màu đen, dáng người thẳng, làm nổi bật cao quý, khuôn mặt anh tuấn tuy vẫn không chút biểu tình như cũ, lại có thể thông qua đôi mắt kia, nhìn ra anh đang chờ đợi.
Kiều Luyến làm sao cũng không nghĩ tới, chạy tới gặp phải một kinh hỉ lớn như vậy.
Sau đó chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên cứng đờ chạy tới trước mặt của cô, thân sĩ đưa tay ra : “Vị tiểu thư này , có thể mời cô cùng ăn tối không?”
Kiều Luyến nỗ lực kéo căng da mặt, cuối cùng tất cả oán niệm, tại thời khắc này, toàn bộ biến mất.
Cô biết, để Thẩm Lương Xuyên làm ra nhiều như vậy chuyện lãng mạn như vậy rất không dễ dàng, anh có thể làm đến bước này, đã vô cùng tốt.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, lúc này cô mới chậm rãi đưa tay ra.
Khi bàn tay trắng nõn bỏ vào lòng bàn tay anh, Thẩm Lương Xuyên nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật anh rất sợ Kiều Luyến còn đang tức giận, không để ý tới anh.
Anh dắt Kiều Luyến đi tới tầng cao nhất nhà hàng.
Đó là một sân thượng.
chính giữa sân thượng, bày biện duy nhất một cái bàn ăn.
Sau khi Thẩm Lương Xuyên mời Kiều Luyến ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng: “Nơi này là nhà hàng kiểu Pháp vừa mới khai trương, hương vị cũng không tệ lắm, em có thể nếm thử.”
Kiều Luyến khẽ gật đầu, lại không nói chuyện.
Bắc Kinh mùa động, vào sáu giờ chiều, đã tối đen rồi.
Cái sân thượng này, khi vào mùa đông được che lên một cái lồng thủy tinh to lớn, cho nên coi như ấm áp, lại không ảnh hưởng tầm mắt.
Kiều Luyến quay đầu nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Bắc Kinh to lớn, đông nghịt, đèn nê ông sáng chói, cảnh đêm vô cùng xinh đẹp. Mặc dù là cuối tuần, vẫn tiếng người huyên náo như trước.
Đứng ở chỗ này quan sát, có một loại tầm mắt bao quát non sông hào hùng.
Kiều Luyến đang ngẩn người, đồ ăn đã lên, là hai phần gan ngỗng chiên.
Kiều Luyến đang định cầm lấy dao nĩa, Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên mở miệng: “Chờ một chút.”
Anh nói đến đây, liền cầm đía đồ ăn trong tay đã cắt thành miếng nhỏ đưa qua.
Kiều Luyến hơi sững sờ, tiếp nhận, lúc này anh mới bưng đĩa của Kiều Luyến qua.
Kiều Luyến cúi đầu nhìn gan ngỗng trong tay, trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm.
Kỳ thật, Thẩm Lương Xuyên cẩn thận đứng lên, thật khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Cô cúi đầu, không yên lòng ăn uống, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc anh một cái.
Hai người bọn họ, chuyện kia hẳn là đã qua.
Thế nhưng là vì cái gì, trong lòng vẫn có chút không thoải mái?
Kiều Luyến lắc đầu, đem chút không vui này ném sau ót, làm người không thể già mồm như thế!
Đồ ăn ở nhà hàng này cũng không tệ lắm, chờ đến khi đã ăn xong tráng miệng, Thẩm Lương Xuyên không có ý đứng dậy rời đi.
Kiều Luyến ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Thẩm Lương Xuyên lại quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Thuận theo ánh mắt anh nhìn sang, lại thấy bầu trời u ám, hôm nay sương mù rất nhiều, một vì sao cũng không nhìn thấy.
Gia hỏa này, nhìn cái gì đấy?
Cô đang ngẩn người, trước mắt nhoáng một cái, tiếp đó...