Chương 709: Em chán ghét tôi như vậy sao? (9)
Câu nói này nói ra được, còn có chút khó khăn, trong giọng nói có thể nghe ra là giờ phút này anh ta rất bi thương.
Lục Nam Trạch híp mắt lại, theo dõi cậu ta : “ Cậu cảm thấy, tôi đang khi dễ cô ấy sao?”
Tôn Lập Nam siết chặt nắm đấm: “ Anh hai, anh làm vậy cũng chưa tính là khi dễ sao?”
Anh ta tức giận nhìn chằm chằm Lục Nam Trạch : “Bây giờ cô ấy sống rất hạnh phúc, cái này là đầy đủ rồi ! Anh hai, chân chính ưa thích một người, không phải muốn chiếm cô ấy thành của mình, mà chính là nhìn cô ấy sống vui vẻ, anh cũng vui vẻ theo.”
Tròng mắt Lục Nam Trạch nhíu lại, đứng lên : “ Tôi không cần cậu dạy tôi cái gì là thích!”
Lời này rơi xuống, đã duỗi chân ram trực tiếp đá vào ngực Tôn Lập Nam!
Tôn Lập Nam bị đá lui về sau mấy bước, cuối cùng mới ngã xuống đất.
Người còn lại, thì nhanh chóng đứng lên, muốn đi đỡ, lại vừa nhìn về phía Lục Nam Trạch, không dám nhúc nhích.
Từ nhỏLục Nam Trạch đã âm tàn, năm đó có Kiều Luyến đè ép anh, coi như khắc chế.
Thế nhưng Kiều Luyến mất tích tám năm, Lục Nam Trạch giống như một tên dã thú tàn nhẫn, bỗng nhiên giác tỉnh, dần dần chiếm cứ toàn bộ cơ thể.
Để đám người này, nương theo Lục gia quật khởi, càng e ngại anh ta.
Kiều Luyến đi tới gần cửa, nghe những lời này.
Cô bị chọc tức siết chặt nắm tay, mắt thấy Lục Nam Trạch còn muốn tiếp tục đánh Tôn Lập Nam, trực tiếp gầm thét một tiếng: “Lục Nam Trạch, anh dừng tay cho tôi!”
Lục Nam Trạch quơ nắm đấm lên, bời vì nghe lời này, mà bỗng nhiên dừng lại, quay đầu, liền thấy Kiều Luyến sải bước tiến đến!
Âm nhạc trong phòng mở lớn, cho nên vừa rồi tất cả mọi người không có nghe thấy tiếng Kiều Luyến mở cửa.
Giờ phút này cô đột nhiên xuất hiện, tròng mắt Lục Nam Trạch nhíu lại.
Mà đổi thành hai người bạn bên cạnh, lại đều lộ ra biểu lộ thở dài một hơi.
Ánh mắt Kiều Luyến, lại rơi vào người Tôn Lập Nam.
Gia hỏa này mặt mũi bầm dập, toàn thân bị thương.
Có thể thấy được, Lục Nam Trạch xuống tay độc ác.
Cô bị chọc tức cả người đều run rẩy lên.
Vốn còn e ngại Lục Nam Trạch, giờ phút này cũng bời vì tức giận, mà nhất thời biến mất.
Cô vội vàng chạy tới trước mặt Tôn Lập Nam, trực tiếp đỡ anh ta dậy : “Tôn tử, anh không có chuyện gì chứ!”
Tôn Lập Nam nhếch miệng cười, muốn lộ ra bộ dạng thoải mái với Kiều Luyến, thế nhưng hé miệng, khẽ động vết thương khóe miệng, đau đến anh ta nhất thời hít vào một hơi, thế nhưng trong miệng vẫn nói qua: “Không có chuyện gì, chỉ là bị thương ngoài da một chút. Tôi và hai đùa giỡn thôi!”
Đùa giỡn đây sao. . .
Anh ta là không muốn để cho mình lo lắng!
Kể từ khi biết Tử Tiên Tử là người của Tôn Lập Nam, Kiều Luyến đã cảm thấy tên này quá đáng ghét, mang đến cho câu lạc bộ của họ bao lớn phiền phức.
Mà từ đó về sau, Tôn Lập Nam giống như cũng biết mình làm sai, không còn xuất hiện trước mặt của cô, thế nhưng giờ này khắc này, cô lại không nghĩ tới, Tôn Lập Nam sẽ vì cô, mà đi đắc tội Lục Nam Trạch.
Hốc mắt của cô lập tức đỏ lên, cắn răng, vịn cánh tay của anh ta : “Có thể đứng lên không?”
“Cái này tuyệt đối không có vấn đề!” Tôn Lập Nam miễn cưỡng đứng lên : “Anh hai sẽ không nặng tay với tôi, yên tâm đi.”
Cái này còn không nặng. . . Vậy có phải đánh chết người mới xem như nặng tay!
Trong lòng Kiều Luyến dâng lên ngọn lửa tức giận, để cho cô cắn môi, lúc này mới nhíu lông mày : “ Tôi dẫn anh đi bệnh viện.”
Tôn Lập Nam chần chờ một chút.
Anh hai không nói để anh ta đi, anh ta cũng không dám đi!