Mai Phượng nhanh chóng xử lý chuyện trong nhà.
Bà ta trước mặt của mọi người, thẳng thắn nhận lỗi của mình.
Giúp việc trong nhà, tổng cộng có mười mấy người, mỗi người đều bị bà ta làm cho khiếp sợ.
Mai Phượng thừa nhận chính mình hãm hại Hạ Noãn Noãn, lúc này Hạ Noãn Noãn mới theo Thẩm Tử Hào, về tới Thẩm gia một lần nữa.
Hai người bọn họ trở về, tất cả giúp việc nhìn thấy Hạ Noãn Noãn, đều cung kính nở nụ cười.
Mai Phượng trông thấy dáng vẻ cô phong quang, vô cùng ghen ghét, thậm chí, bà ta không cẩn thận nghe được đối thoại của nhóm giúp việc:
“Cô nói, lần này thiếu phu nhân đến, lập tức bị phu nhân ăn thiệt thòi! Xem ra chúng ta về sau, nên đối với thiếu phu nhân tốt hơn một chút!”
“Cô biết cái gì?”
Người kia thấp giọng: “HIện tại thiếu phu nhân đang mang cốt nhục Thẩm gia! Phu nhân... Nhưng chưa từng có cho Thẩm gia một đứa con!”
Một câu, để Mai Phượng nắm chặt tay.
Câu nói này, đâm trúng đau nhức sâu nhất trong lòng bà ta!
“Phu nhân không có con, tóm lại ăn thiệt thòi. Về sau cái nhà này cũng là muốn giao cho thiếu gia, đến lúc đó, trong nhà không phải do thiếu phu nhân định đoạt sao? Cho nên về sau, mọi người chúng ta phải đối với thiếu phu nhân nghiêm túc!”
Mấy giúp việc, nói xong đi ra, Mai Phượng mời rời khỏi khúc rẽ, nhìn bóng lưng hai người, nước mắt rơi như mưa.
Bà ta siết chặt tay, vừa quay đầu lại, bỗng nhiên trông thấy Thẩm Tu đứng ở sau lưng.
Hốc mắt Mai Phượng, nhất thời đỏ lên.
Bà ta nhìn Thẩm Tu, một lúc sau mới cắn chặt răng: “ Thẩm Tu! Ông thấy sao? Tôi ở trong lòng giúp việc, là một người như vậy! Tôi...”
Bà ta nói tới chỗ này, Thẩm Tu liền thở dài, đưa tay ra, ôm bờ vai của bà ta.
Mai Phượng lại mở miệng: “Bọn họ biết cái gì? Chúng ta cũng từng có con...”
Bọn họ từng có con!
Năm đó, bà ta và Thẩm Tu qua lại, trong sáu năm, bà ta không biết mang thai qua bao nhiêu lần!
Thế nhưng mỗi một lần, Thẩm Tu đều sẽ mang bà ta đi phá thai.
Đến cuối cùng, bời vì sinh non quá nhiều, cuối cùng bà ta không mang thai được nữa...
Tất cả cũng là vì Thẩm Tu!
Mai Phượng khóc giống như người là nước mắt, Thẩm Tu ôm bà ta, lòng tràn đầy áy náy.
Sau cùng, Thẩm Tu mới vỗ bờ vai bà ta: “ Được rồi, Phượng Nhi, đừng khóc, đều tại tôi, là tôi có lỗi với bà! Tôi nói, sau này Tử Hào sẽ là con của bà, nó sẽ không bất kính với bà!”
Mai Phượng lại cúi đầu: “ Hiện tại nó vì một cô gái có thể làm vậy với tôi, chờ về sau... Ai nói chính xác.”
Cái này vừa nói, tròng mắt Thẩm Tu nhất thời co rụt lại: “Nếu như nó dám không hiếu kính bà, ta liền đánh gãy chân nó!”
Mai Phượng lập tức ngẩng đầu: “ Ông đừng nói như vậy.”
Bà ta cắn môi.
Thẩm Tu lại hừ lạnh một tiếng: “ Tôi đã sớm nói không cho cái Hạ Noãn Noãn kia vào cửa, bà lại nhất định để cô ta tiến vào, rồi nghĩ biện pháp đuổi đi, hiện tại tốt rồi, bị cô ta nắm chỗ đau, về sau còn xử lý thế nào?”
Mai Phượng tức giận nghiến răng nghiến lợi: “ Ông yên tâm, Tôi đều từng tuổi này, chẳng lẽ còn không đối phó được một con nhóc sao?”
Thẩm Tu liền khẽ gật đầu.
Một lúc sau, Thẩm Tu mới mở miệng: “Thực sự không được, tôi sẽ xuất mã.”
“Đừng, ông như vậy, sẽ phá hư tình cảm cha con, đây không phải rõ ràng, lợi cho phía Hạ Diệp Hoa hay sao?” Mai Phượng nói đến đây, liền cúi thấp đầu xuống: “Những chuyện này, liền giao cho tôi đi.”
Thẩm Tu nhìn bà ta, một lúc sau mới mở miệng: “Ủy khuất bà rồi.”