Nhớ năm đó, Lật Thư và cha Mạc Chấp là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, trong mắt mọi người là đôi tốt nhất.
Thế nhưng không nghĩ tới, về sau cha Mạc Chấp lại ngoại tình.
Lúc ấy Lật Thư đưa đơn ly hôn, cha Mạc Chấp một mực không đồng ý...
Hai nhà quan hệ thông gia, cũng là hai gia tộc lớn, sau khi kết hôn sản nghiệp đã sớm chặt chẽ không thể tách rời, căn bản không có cách để tách ra.
Cho nên nhiều năm như vậy, Lật Thư dứt khoát sống cùng cha Mạc Chấp.
Tuy bọn họ ở cùng một nhà, lại ở trong hai ngôi biệt thự.
Lật Thư là tác giả, hàng năm đều sẽ ra cửa, sưu tầm dân ca khắp nơi.
Mà cha Mạc Chấp nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một mình, yên lặng chờ bà.
Tư Tĩnh Ngọc nghĩ tới những thứ này, thở dài.
Sau đó nhìn lên bàn: “Không nói những thứ kia, hôm nay chúng ta gặp mặt, là vì một đôi con cái...”
Lời này rơi xuống, tất cả mọi người, liền không nhịn được nhìn về phía đối diện.
Thi Niệm Diêu hóa trang, thật sự là vô cùng thê thảm, nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại không tự biết, còn dùng sức nháy mắt với Mạc Chấp.
Món ăn lên, cô liền cầm đũa, không có có lễ phép trực tiếp kẹp một miếng.
Mạc Chấp nhìn bộ dạng của cô, nhất thời lại kéo ra khóe miệng.
Lúc Thi Niệm Diêu một mực quấn lấy anh ta, anh ta liền không nhịn được rồi.
Thế nhưng cha lại không ngừng nháy mắt, Mạc Chấp biết, nhất định hôm nay phải nhịn xuống.
Tuy quyết định, sẽ không đi cùng với cô, thế nhưng bữa cơm này, cũng phải ăn thật tốt.
Nhẫn, cùng lắm thì, anh ta không nhìn tới cô!
Mà giờ này khắc này, thấy cô ta giống như mấy đời không có ăn xong, dùng sức gắp thức ăn, dùng sức ăn, bộ dạng thô lỗ, quả thực là...
Mạc Chấp lắc đầu, lặng lẽ dịch cái ghế của mình qua bên cạnh, muốn cách xa cô một chút.
Đúng lúc này, phục vụ mang lên một đĩa ớt.
Thi Niệm Diêu nhất thời gắp lấy, sau đó quay đầu: “Anh Mạc Chấp, có phải anh thích ăn ớt hay không, đến, há mồm a, a...”
Nói xong, liền cầm ớt, đưa về phía Mạc Chấp.
Mạc Chấp nhất thời ghét bỏ xua tay, trực tiếp đẩy tay của cô.
Ssự nhẫn nại của Mạc Chấp, xem như đạt đến cực hạn!
“Cô đi ra! Tôi ghét nhất là cay...”
Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Thi Niệm Diêu giống như giật nảy mình, mà quả ớt vốn bị anh ta đẩy ra, chợt ném lên mặt anh ta!
Chợt, có nước ớt bắn vào trong mắt!
Một loại cảm giác kích thích, trực tiếp để ánh mắt của anh ta đóng chặt lại, cuối cùng không mở ra được.
Mạc Chấp nổi giận.
Bản thân anh ta vốn là người không có kiên nhẫn, bằng không thì cũng khôngxúc động như thế, để người hội đồng quản trị, đều có ý kiến với anh ta.
Huống hồ từ nhỏ đến lớn đều xuôi gió xuôi nước, muốn cái gì có cái đó, lúc nào nhận qua loại ủy khuất này?
Thi Niệm Diêu giống như là biết mình bị ủy khuất, cho nên lập tức tiến lên một bước: “Anh Mạc Chấp, anh không có chuyện gì chứ?”
Kỳ thật, trong lòng mừng thầm!
Ai bảo lần trước anh đùa bỡn tôi! Đây cho là báo ứng của anh!
Mấy người lướn, cũng đều sốt ruột, đứng lên.
Lật Thư thậm đi về phía Mạc Chấp, lúc nhíu mày kêu phục vụ lấy nước, Mạc Chấp trực tiếp tức giận đến giơ chân, anh ta đưa tay ra, một tay đẩy người trước mặt ra, giận dữ hét: “Cút ngay! Cô là người quái dị! Ông đây nhịn cô rất lâu! Cô nói xem, có phải là cô cố ý hay không? A? Ai là anh Mạc Chấp của cô? Tôi sẽ không kết hôn với người như cô, nói cho cô biết, cô cách xa tôi một chút!”