Nghĩ tới đây, Lục Nam Trạch cúi thấp đầu xuống: “Không cần phải để ý đến.”
Bác sĩ muốn nói điều gì, nhưng nhìn dáng vẻ Lục Nam Trạch, đến cùng vẫn là không nói ra miệng.
-
Trong phòng cấp cứu.
Kiều Luyến mơ màng có một chút ý thức, lúc cô tỉnh lại, bên tai vang lên tiếng bác sĩ, “Nhanh lên, tiêm thuốc tiêu viêm này cho cô ấy...”
Lời này, để cho cô mở vội mắt.
Thân là một người mẹ, làm chuyện gì đều nghĩ tới đứa con trước.
Cho nên nghe được thuốc tiêu viêm, phản ứng đầu tiên của cô cũng là có ảnh hưởng đến con.
Vốn cô không thể nhanh tỉnh như vậy, trực tiếp mở mắt, mở miệng nói: “Không muốn!”
Bác sĩ sững sờ, cúi đầu trông thấy cô tỉnh.
Chỉ nghe thấy Kiều Luyến mở miệng nói: “Không được tiêm cho tôi...”
Nói còn chưa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật, bỗng nhiên bị đẩy ra, chợt có một bác sĩ lớn tuổi tiến đến, nhìn thấy Kiều Luyến mở miệng nói với người xung quanh: “Bệnh nhân này tôi tới đón đi.”
Bác sĩ khác trông thấy ông ta, trực tiếp hô một tiếng: “Chủ nhiệm.”
“Ừm.”
Sau đó, bác sĩ chủ trị lập tức đi ra.
Kiều Luyến nhìn chủ nhiệm, còn tưởng rằng là Thẩm Lương Xuyên để ông ta tới, lập tức mở miệng: “Tôi không thể dùng thuốc tiêu viêm, bởi vì tôi...”
“Mang thai.” Chủ nhiệm mở miệng.
Kiều Luyến gật đầu: “Đúng.”
Chủ nhiệm khẽ gật đầu: “Được rồi, chúng tôi không tiêm, dù sao hiện tại là mùa đông, vết thương này của cô cũng còn tốt, cô nên chú ý một chút, không được đụng nước, không được để nhiễm trùng là được rồi.”
Kiều Luyến khẽ thở ra: “Vâng, vậy con của tôi...”
“Đứa bé không có chuyện gì, tất cả khỏe mạnh.”
Kiều Luyến liền tiếp tục gật đầu.
Miệng vết thương xử lý xong, Kiều Luyến được cho phép xuất viện.
Bởi vì bị thương ngoài da, không có nằm viện.
Huống hồ, Kiều Luyến ngửi được mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, liền không thoải mái.
Con không sao, cô cũng kiên trì xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng.
Từ lúc cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra, cô liếc mắt liền thấy Thẩm Lương Xuyên lo lắng đứng ở bên ngoài, trông thấy cô, ánh mắt trầm xuống, lúc này mới đi nhanh tới.
Anh ngồi xổm người xuống, ánh mắt quét qua người cô một lần: “Thế nào? Không có chuyện gì chứ?”
Bác sĩ chậm rãi mở miệng: “Bệnh nhân rất khỏe mạnh, chỉ là bị thương ngoài da, không có chuyện gì.”
Thẩm Lương Xuyên trực tiếp thở ra nhẹ nhàng: “Vậy bây giờ?”
“Có thể làm thủ tục xuất viện rồi.”
Thẩm Lương Xuyên tiếp tục gật đầu, để Tống Thành đi làm thủ tục xuất viện, bên này, bác sĩ mở miệng: “Ai là người thân bệnh nhân, tôi cần căn dặn vài tiếng, cần thiết chú ý cái gì.”
Thẩm Lương Xuyên trực tiếp mở miệng: “Tôi là chồng cô ấy.”
Bác sĩ nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút, sau đó mở miệng: “Anh đi theo tôi.”
Nhìn Thẩm Lương Xuyên đi theo bác sĩ đi vào văn phòng, Kiều Luyến há hốc mồm, muốn nói lại thôi.
Sự tình phát triển đến bây giờ, Thẩm Lương Xuyên đã biết chuyện mình mang thai rồi chứ?
Nếu như anh đã biết, như vậy cô phải làm sao?
Tiếp tục rời anh, hay là...
Kiều Luyến cúi đầu, vươn cánh tay không có bị thương, đặt ở trên bụng.
Con à.
Chúng ta là đi theo cha con về nhà, hay là tiếp tục ở lại Tô Châu?
Cô nhíu lông mày.
Một lát sau, Tống Thành và Thẩm Lương Xuyên đều xong xuôi, đám người bọn họ lái xe về đoàn làm phim.
Kiều Luyến ngồi trên xe, quay đầu nhìn cây cối bên ngoài, từng thứ lui về phía sau.
Khóe mắt của cô liền không nhịn được liếc nhìn Thẩm Lương Xuyên.