Thi Niệm Diêu sững sờ, Mạc Tây Thừa càng sợ ngây người.
Anh nhíu lông mày, cứ nhìn Diêu Lỵ Lỵ thoải mái đi tới trước mặt mình.
Tất cả mọi người trong đoàn làm phim bên, tuy đang bận rộn chuyện trong tay, thế nhưng từng con mắt, đều nhìn chằm chằm bên này.
Diêu Lỵ Lỵ đi tới, đầu tiên là thấy Thi Niệm Diêu, nhíu mày lại, nhất thời mở miệng nói: “Tại sao cô ta lại ở chỗ này?”
Mạc Tây Thừa lập tức mở miệng: “ Bà có chuyện gì, chúng ta tới phòng nghỉ ngơi nói.”
“Thế nào? Sợ tôi làm loạn ở đây sao?” Diêu Lỵ Lỵ mang cảnh cáo trên mặt, trừng Mạc Tây Thừa một chút, sau đó lúc này mới cầm tay cô gái, đẩy lên trước mặt anh: “Giới thiệu cho con, đây là thiên kim Lý gia Lý Tuyết, cha con bé là gia chủ Lý gia, cha con bảo ta mang con bé tới, giới thiệu các con nhận thức một chút.”
Lời này rơi xuống, Lý Tuyết tiến lên trước một bước, kiêu căng đưa tay ra với Mạc Tây Thừa: “ Chào anh. Mạc Tây Thừa, tôi rất thích anh! Tôi rất thích phim của anh.”
Mạc Tây Thừa nhíu lông mày, nhìn về phía Diêu Lỵ Lỵ lần nữa: “ Mẹ, đây là ý gì?”
“Cha của con có ý, để con và Lý tiểu thư ở chung cho tốt, con bé tới làng giải trí chơi một chút, con mang con bé đi dạo đoàn làm phim đi, để cho nó thắm đoàn làm phim.”
Mạc Tây Thừa: “Mẹ cho đoàn làm phim là vườn bách thú sao?”
Mặc dù anh là nam chính trong đoàn, nhưng vị trí không đủ.
Tuy anh có năng lực ở chỗ này, thế nhưng dù sao nhiều năm như vậy, vị thế trong vòng thấp như vậy, Fan hâm mộ không đủ nhiều.
Cái phim này có thể cho anh là nam chính, là bởi vì Thẩm Lương Xuyên không quay, nhất thời tìm không thấy người thích hợp, lúc này mới lớn mật lựa chọn anh.
Không nói trước kia anh không có trình độ, xem như mang Thi Niệm Diêu tiến vào, cũng chưa từng có làm việc tư, xem như muốn làm việc tư, anh vẫn không có mang theo người khác, tùy tiện đi dạo trong đoàn làm phim!
Mạc Tây Thừa nhíu lông mày, nhìn người phụ nữ trước mặt.
Vì nịnh nọt cha, bà thật sự không biết xấu hổ!
Mạc Tây Thừa hít vào một hơi thật sâu: “Mẹ, mời mẹ mang Lý tiểu thư rời đi, hiện tại là giờ con làm việc, nếu như mẹ còn muốn náo, vậy con sẽ gọi bảo an tới!”
Một câu rơi xuống, Diêu Lỵ Lỵ nhất thời thẹn quá hoá giận: “ Con dám, đứa con bất hiếu này, con...”
Nói còn chưa dứt lời, lại bị Lý Tuyết ngăn cản.
Lý Tuyết nhìn Mạc Tây Thừa, ánh mắt như có như không quét qua người Thi Niệm Diêu, sau cùng mở miệng cười: “Bác gái, con thấy Mạc Tây Thừa hoàn toàn bận rộn nhiều việc, không bằng như vậy đi, chúng ta rời đi trước, chờ đến tối, anh Mạc kết thúc công việc, tới tìm chúng ta, thế nào?”
Lý tiểu thư nói chuyện, đương nhiên Diêu Lỵ Lỵ đồng ý, lập tức gật đầu, sau đó mở miệng với Lý Tuyết: “Vậy con đi ra ngoài chờ ta một chút, ta nói với nó một câu.”
Lý Tuyết gật đầu, đi ra ngoài.
Diêu Lỵ Lỵ mặt mũi tràn đầy ngưng trọng đi tới trước mặt Mạc Tây Thừa: “ Con biết thân phận của Lý tiểu thư không?”
Mạc Tây Thừa lắc đầu.
Diêu Lỵ Lỵ mở miệng: “Lý tiểu thư là con gái riêng của Lý gia.”
Tròng mắt Mạc Tây Thừa co rụt lại: “ Mẹ muốn nói cái gì?”
“Ta muốn nói, con ở cùng cô gái khác, những cô gái khác sẽ khinh bỉ xuất thân của con, nhưng Lý tiểu thư sẽ không, cô ta sẽ hiểu cái khổ của con, thân phận hai người tương đương, thật là hợp! Lý tiểu thư và con không giống nhau, là Lý tiểu thư được cha con bé thích, bằng không cũng sẽ không lấy ra làm quan hệ thông gia rồi.”