Chương 317: Kỳ thật, ta tuyệt không ưa thích lãng mạn (7)
Kiều Luyến gật đầu : “Đúng, hiện tại liên hệ với bọn họ!”
Thi Niệm Diêu nhìn về phía Kiều Luyến : “Vậy chị có thể đem số số điện thoại của người đại diện anh ấy nói cho tôi biết không?”
Kiều Luyến: ...
Nhìn Thi Niệm Diêu kích động như vậy, cô còn tưởng rằng cô ấy biết!
Thì ra không biết!
Kiều Luyến ho khan một tiếng, “Cái kia, tôi cũng không biết.”
“Chồng chị là Thẩm ảnh đế! Sao chị có thể không biết điện thoại Mạc Tây Thừa!”
Kiều Luyến nhìn chằm chằm Thi Niệm Diêu, nhìn trong chốc lát, mới mở miệng: “Nói đi, em là muốn thuận tiện có phương thức liên lạc đúng không?”
Thi Niệm Diêu bị nói trúng tâm tư, cũng không xấu hổ, trực tiếp cười ha ha, tiến lên khoác lấy cánh tay Kiều Luyến: “Chủ biên Luyến, chị nói cho tôi biết đi~ khẳng định hiện tịa nam thần của tôi rất khó chịu , tôi muốn ủng hộ anh ấy một chút.”
Kiều Luyến thở dài : “Tôi thật sự không biết.”
Nhìn Thi Niệm Diêu thất vọng như vậy, cô mới mở miệng cười : “Tôi hỏi giúp em một chút.”
Ánh mắt Thi Niệm Diêu sáng lên!
Nhưng Kiều Luyến cầm điện thoại di động lên, liền có chút phát sầu, bời vì...
Có phải Thẩm Lương Xuyên còn đang tức giận hay không?
Cô gửi tin nhắn cho anh, anh sẽ trả lời cô sao?
Vả lại, bộ dạng này muốn số điện thoại Mạc Tây Thừa, có phải không tốt lắm hay không?
Minh tinh bọn họ, hẳn là rất chú trọng tư ẩn, không biết Mạc Tây Thừa có thể chú ý hay không...
Lo lắng rất nhiều, nhưng ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt trông mong của Thi Niệm Diêu, Kiều Luyến vẫn cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho Thẩm Lương Xuyên: 【 cái kia... Có thể đem số điện thoại Mạc Tây Thừa, nói cho em biết không? 】
Cô gửi cái này trước, sau đó rầu rĩ biên tập tin nhắn tiếp theo, muốn đem chuyện Thi Niệm Diêu nói cho anh rõ ràng.
Nhưng đang viết, điện thoại di động rung một cái, một dãy số gửi qua.
Kiều Luyến nhất thời ngây ngẩn cả người.
Cúi đầu, nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình, nói không ra lời.
Cô còn không có nói nguyên nhân muốn số Mạc Tây Thừa, Thẩm Lương Xuyên liền cho sao?
Anh... Đã vậy là quá tin tưởng cô sao?
Kiều Luyến đột nhiên cảm giác trong lòng ngọt ngào một chút.
Cô ngẩng đầu lần nữa, nói dãy số cho Thi Niệm Diêu, tiếp tục mở miệng: “Nhất định phải giữ bí mật!”
Thi Niệm Diêu gật đầu : “Chị yên tâm, chủ biên Luyến!”
Trong khoảng thời gian này, hai người tiếp xúc hiểu rõ đối phương, Kiều Luyến tín nhiệm cô.
Sau đó lại gần : “ Em muốn gửi cho anh ta cái gì?”
Thi Niệm Diêu cười hắc hắc : “ Chỉ là an ủi một chút mà thôi~ “
Cô cầm điện thoại di động bắt đầu xoắn xuýt.
Kiều Luyến không có để ý, chỉ là mở trang web ra, đi xem tin liên quan tới Mạc Tây Thừa.
Quả nhiên, có một ảnh chụp tương đối tối, phía trên có một nam một nữ, nữ chính là nữ phú hào hôm qua tổ 1 đào ra, thế nhưng nam... Bên mặt nhìn sang, chính là Mạc Tây Thừa.
Nhưng nhạy cảm với hình ảnh, để cho cô phóng đại, liền phát hiện kỳ thật bên mặt Mạc Tây Thừa, có chút sai lệch.
Cô trực tiếp cầm lấy máy riêng, gọi cho tổng biên, điện thoại nghe, Kiều Luyến mở miệng: “Tổng biên, tổ 1 ác ý dùng ảnh PS, tuyên bố tin tức giả, anh không sợ Mạc Tây Thừa tìm tới cửa, tuyên bố luật sư văn chúng ta sao?”
Cái này vừa nói, đối diện lại vang lên tiếng Tô Mỹ Mỹ, “Thế nào, không sánh bằng tổ 1, liền muốn cáo trạng cho tổng biên? Kiều Luyến, thì ra cô cũng là loại bỉ ổi thủ đoạn!”
Sắc mặt Kiều Luyến tối đen, “Tô Mỹ Mỹ, hình ảnh tôi đều có thể nhìn ra là PS, cô cho rằng người khác không nhìn ra sao? Cô không sợ bị kiền lên người?”
“Tôi không sợ!” Câu trả lời của cô ta, lý lẽ thẳng thừng: “ Mạc Tây Thừa không dám tìm đến cửa.”