Chương 191: Làm mất mặt! Để Kiều Luyến đến phỏng vấn tôi! (1)
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Lương Xuyên đều đen, Kiều Luyến vội vàng đi tới, ba phải: “Mẹ, cái này, tháng sau chúng con sẽ cố gắng, mẹ đừng có gấp!”
“Ta không nóng nảy!” Hạ Diệp Hoa nói chuyện với cô vô cùng yêu thương, lôi kéo tay cô: “ Ta nghĩ là, khẳng định con không có vấn đề, không có mang thai, chắc chắn là nó không có tận tâm tận lực!”
Thế nào không có tận tâm tận lực?
Mấy ngày trong thời kỳ rụng trứng của cô, anh cũng không có kéo cô vất vả cần cù vận động!
Nếu như càng thêm tận tâm tận lực... Vậy cô có thể có không?
Ý nghĩ này vừa ra, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: “Còn có chuyện khác sao?”
Lúc này Hạ Diệp Hoa mới nhớ tới mục đích chính của mình, chỉ Tống Nguyên Hi mở miệng nói: “À, ta suýt nữa quên mất chuyện chính, không phải Nguyên Hi nói muốn đi vào làng giải trí, công ty của con đang ký hợp đồng người mới hay sao? Để Nguyên Hi trực tiếp qua công ty con đi.”
Tống Nguyên Hi bị điểm tên, nhất thời có chút hốt hoảng đứng lên: “ Anh Lương Xuyên, chị dâu...”
Từ lần trước gặp mặt dân mạng bị lừa, lá gan của cô, giống như càng nhỏ hơn.
Tống Nguyên Hi như vậy, để cho người ta không khỏi nhẹ giọng nói chuyện.
Thẩm Lương Xuyên gật đầu với cô bé: “Ngày mai anh cho Tống Thành qua.”
Tống Nguyên Hi lập tức mừng rỡ: “ Cám ơn.”
Hạ Diệp Hoa nhìn thấy bộ dạng của cô bé, thở dài, đi tới vỗ vỗ bờ vai của cô bé : “Đứa trẻ ngốc, chúng ta đều là người thân, con cám ơn cái gì?”
Lập tức hốc mắt Tống Nguyên Hi đỏ lên, môi cô bé run rẩy, một lúc sau mới mở miệng: “Mẹ nuôi, chúng ta trở về đi, đừng quấy rầy anh Lương Xuyên và chị dâu nghỉ ngơi.”
Hạ Diệp Hoa không đành lòng cự tuyệt : “Được.”
Cầm lấy túi, mang cô bé đi ra ngoài.
Kiều Luyến dự định qua tiễn bọn họ, Thẩm Lương Xuyên lại ngăn cản cô : “Em đi ăn cơm đi, anh đưa họ.”
Nói xong câu đó, ba người quay người đi ra ngoài.
Kiều Luyến thật sự là đói bụng, thế là dự định qua nhà bếp tìm đồ ăn.
Thật không nghĩ đến vừa quay đầu, nhìn thấy trên ghế sofa có một cái điện thoại di động.
Nhìn kiểu dáng, hẳn là của Tống Nguyên Hi.
Cô vội vàng cầm lên, đi ra ngoài, dự định bắt kịp bọn họ.
Giờ phút này, ba người đang đứng ở cửa, có tài xế lái xe của Hạ Diệp Hoa ngừng ở bên cạnh họ.
Kiều Luyến chạy chậm hai bước, lúc tới gần bọn họ, chợt nghe mấy người nói chuyện.
Lúc trước không biết Hạ Diệp Hoa nói cái gì, Thẩm Lương Xuyên trả lời: “Không cần vội.”
“Không cần vội? Năm nay con đã 26 tuổi, còn không mau muốn con! Con nói xem, có phải là con có chủ tâm không muốn hay không? Không phải trong lòng con còn băn khoăn cái mối tình đầu kia chứ? Ai? Nói với con rồi, tiểu Kiều không tệ, con nhất định phải sống tốt với nó!”
Tiếng Thẩm Lương Xuyên có chút không kiên nhẫn: “Mau lên xe đi.”
Hạ Diệp Hoa vươn tay, chỉ vào anh: “Tháng sau, nhất định phải cho ta đứa bé, biết không?”
Thẩm Lương Xuyên lại cau mày : “Tháng sau rồi nói.”
Hạ Diệp Hoa nhất thời khó thở: “Cái gì gọi là rồi nói? Con cứ gạt ta như vậy!”
Thẩm Lương Xuyên đứng yên, không nói thêm gì nữa.
Hạ Diệp Hoa còn muốn nói điều gì, Tống Nguyên Hi vội vàng kéo cánh tay của bà, nhỏ giọng an ủi vài câu, lúc này Hạ Diệp Hoa mới hừ lạnh một tiếng, lên xe.
Kiều Luyến đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn xe của bọn họ đi xa, ánh mắt rơi vào người Thẩm Lương Xuyên.
Anh đứng ở đó, hai cánh tay nhét vào trong túi, lẳng lặng nhìn chiếc xe.
Dáng vẻ đó, không khỏi để cho người ta cảm thấy có chút cô đơn.