Chương 760: Người đàn ông trong bia mộ (14)
Đội trưởng nhíu lông mày, nắm chặt tay.
Tuy anh ta có tiền có địa vị, nhưng hoàn toàn giống như là Họa Vô Diễm nói, anh ta không có chứng cứ.
Nhận biết với Tử Xuyên, vốn chính là ở trên mạng.
Anh ta thậm chí cũng không biết Tử Xuyên ở đâu, cũng không biết trong nhà Tử Xuyên có người nào.
Anh ta chứng minh như thế nào, người chết kia, là Tử Xuyên sao?
Anh ta nhìn Họa Vô Diễm, buông tay xuống, chẳng lẽ, cứ tùy ý anh ta và tiểu Kiều, đổi trắng thay đen sao?
Còn có tiểu Kiều. . .
Sao cô có thể. . . Sao có thể đối đãi với Tử Xuyên như thế!
Anh ta cảm giác toàn thân đều đang run rẩy, thế nhưng lúc này, lại không ai có thể giúp một tay.
Bời vì, mọi người cũng không nhận ra Tử Xuyên là ai!
Họa Vô Diễm thấy người trong phòng không có nói chuyện, lúc này mới cười lạnh : “ cái này có tính là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt không? Vừa rồi đưa tiền không muốn, lúc này muốn tiền, cũng không có!”
Nói đến đây, anh ta tiến lên một bước, ôm eo Tử Tiên Tử: “ Được rồi, tiểu Kiều, đã lên tiếng chào mọi người, vậy chúng ta liền đi thôi, chúng ta qua phòng sát vách, thảo luận hợp đồng công việc một chút.”
Thế nhưng tay kia, lại còn bóp hông Tử Tiên Tử một chút.
Ý đồ quá rõ ràng.
Người trong chiến đội nhìn, đều nhíu lông mày.
Có người thở dài : “ Sao tiểu Kiều lại biến thành như vậy?”
Mắt thấy hai người đi tới cửa, muốn mở cửa phòng, đi ra ngoài, đúng lúc này, chợt nghe sau lưng có giọng trong trẻo hô lên: “Dừng lại!”
Tất cả mọi người trong phòng, đều ngây ngẩn cả người.
Đội trưởng cũng đột nhiên ngẩng đầu đến, liền thấy Kiều Luyến đi ra!
Đội trưởng sững sờ, chợt nghĩ tới điều gì, anh ta thở dài : “ Cô gái à, chuyện Tử Xuyên, ai, chúng tôi cũng là vô năng bất lực.”
Kiều Luyến nghe nói như thế, khẽ gật đầu với anh ta, sau đó mở miệng: “Ai nói chúng ta vô năng bất lực?”
Cô trực tiếp quay đầu, nhìn về phía Họa Vô Diễm : “Muốn tìm Tử Xuyên giả, cũng phải hỏi ý kiến của tôi trước!”
Họa Vô Diễm đều ngây ngẩn cả người, một đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Kiều Luyến.
Mà Tử Tiên Tử, giờ phút này lạinhư gặp ma, nhìn chằm chằm Kiều Luyến!
Kiều Luyến! Vong Xuyên! Tiểu Kiều!
Sao cô ta lại ở chỗ này? !
Vẻ Mặt Tử Tiên Tử, trong nháy mắt trở nên tái nhợt, khẩn trương nhìn chằm chằm người chung quanh.
Cô ta nuốt ngụm nước miếng.
Lúc đầu dự định, chờ đến khi ký hợp đồng với Họa Vô Diễm, liền không sợ bị chọc thủng cô ta là tiểu Kiều giả.
Nếu như bây giờ bị chọc thủng, như vậy đại sứ hình tượng kia. . .
Nghĩ tới đây, Tử Tiên tử nhất thời khoác lên cánh tay Họa Vô Diễm: “ Ông chủ, chúng ta đi thôi.”
Họa Vô Diễm lại nhìn chằm chằm Kiều Luyến, sắc mị mở miệng nói: “Làm sao? Vị tiểu thư này. . . Là cô mới tới sao? Sao trước kia tôi lại không có gặp qua cô?”
Kiều Luyến châm chọc nở nụ cười : “ Họa Vô Diễm, sao nhiều năm như vậy không thấy, đều béo thành một con lợn rồi hả?”
Một câu rơi xuống, khóe miệng Họa Vô Diễm, lập tức giật một cái.
Mấy năm trước, bọn họ ở trong chiến đội, Họa Vô Diễm gửi qua ảnh chụp.
Thời điểm đó Họa Vô Diễm còn tính là người bình thường, không có bỉ ổi như hiện tại.
Nghe lời Kiều Luyến, sắc mặt của anh ta trực tiếp đen lại: “ Cô nói cái gì?”
Nhưng lời này rơi xuống, lại kinh ngạc : “ Sao cô lại nhận biết tôi?”
Họa Vô Diễm đột nhiên cảm giác, vì sao người này, ngữ khí nói chuyện với chính mình, quen thuộc như vậy?
Loại này vênh váo tự đắc, ngữ khí đúng lý hợp tình. . .