“Các người muốn làm gì?” Hạ Diệp Hoa giận dữ.
Quản gia cũng không nhìn bà, trực tiếp quay người.
Thẩm Tử Hào muốn giãy dụa, thế nhưng hai bảo vệ đều là người luyện võ, căn bản cậu ta không thoát được!
Thẩm Tử Hào quay đầu: “Noãn Noãn. Các người thả tôi ra!! Cút ngay!”
“Thả tôi ra!”
...
Nương theo tiếng gào, Thẩm Tử Hào bị cưỡng ép mang ra bên ngoài, nhét vào trong xe.
Hạ Diệp Hoa nóng nảy đi theo sau, thế nhưng đến cùng chỉ là một phụ nữ, căn bản là không đỡ nổi năm sáu bảo vệ của đối phương.
Bà nhào tới trước xe, muốn lôi Thẩm Tử Hào ra.
Một bảo vệ lại dùng sức đẩy bà ra, chiếc xe hất bụi mà đi.
Hạ Diệp Hoa từ dưới đất bò dậy.
Cha mẹ Hạ đã giống như chim sợ cành cong, căn bản cũng không dám nhúc nhích.
Lưu Hải Dương càng bởi vì áy náy, đã rời bệnh viện.
Hạ Diệp Hoa khóc thành hàng, nhưng cũng bất lực.
Bà bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trực tiếp đón xe về biệt thự Thẩm gia, bà xông lên trên lầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên ngồi lên xe lăn, đứng trên ban công, ánh mắt vẫn đạm mạc nhìn về phương xa như cũ.
Bà khóc nhào tới: “Lương Xuyên! Noãn Noãn tự sát! Em trai con bị bắt đi rồi!...”
Thẩm Lương Xuyên vốn mờ mịt, không có sức sống, sau khi nghe nói như thế, bỗng nhiên co rụt lại.
Anh qua mấy ngày nay, cái gì cũng không làm, một mực nhớ tới tiểu Kiều cùng Mạc Vô Tâm...
Cho nên khi anh căn bản cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, giờ này khắc này, cuối cùng nói ra câu nói đầu tiên trong mấy ngày nay: “Sao vậy?”
-
“Thả tôi ra ngoài!” Thẩm Tử Hào dùng sức đập cửa, muốn trực tiếp dùng chân đã cửa phòng ra!
Thế nhưng cửa phòng Thẩm gia cứng rắn như sắt, căn bản cậu ta đá không ra.
Tiếng Thẩm Tu lạnh lùng từ bên ngoài truyền vào: “Nghiệt tử, con nghĩ lại cho ta! Một Hạ Noãn Noãn, đã như vậy, con còn muốn đi cùng với cô ta sao?”
“Ta cho con biết, không có khả năng! Thẩm gia chúng ta, tuyệt đối không cần con dâu có tiếng xấu như thế!”
“Ta cũng sẽ không để con trai của Thẩm Tu ta, trở thành trò cười cho toàn bộ xã hội thượng lưu!”
“Ly hôn, nhất định phải ly hôn! Từ nay về sau, con ở trong gian phòng đó, lúc nào nghĩ thông suốt, lúc nào thả con ra!”
Tiếng lạnh lùng, để Thẩm Tử Hào cảm thấy toàn thân rét run.
Sao trước kia cậu ta không biết... Cái nhà này, vậy mà không có tình người như thế?
Cậu ta gầm thét: “Cha! Hiện tại sinh tử Noãn Noãn chưa rõ! Cha để cho con ra ngoài! Con phải bên cô ấy!”
Thế nhưng đáp lại cậu ta, là trầm mặc.
Thẩm Tu đã đi.
Thẩm Tử Hào nổi giận nôn nóng giống như là sư tử bị nhốt ở trong lồng, vô luận cậu ta gào thét làm sao, đều không dùng được!
Đến sau cùng, tất cả khí lực của cậu ta đều dùng hết, giọng nói cũng ấm ách, lúc này mới nghênh đón một giọng nói: “Tử Hào, dì Mai cũng là vì tốt cho con, con nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại: “ Mai Phượng, nếu như tốt với tôi, vậy bà thả tôi ra ngoài.”
Sau khi Noãn Noãn tỉnh lại, nếu như cậu ta còn không có bên cạnh cô, như vậy cô sẽ thất vọngcỡ nào?
Cậu ta muốn đi nhìn Noãn Noãn, cậu ta ngay lúc Noãn Noãn thống khổ nhất, không có ở bên người cô.
Nhất định cậu ta phải đi nhìn cô!
Thế nhưng tiếng Mai Phượng, lại lập tức lạnh xuống: “ Tử Hào, chuyện này, là không thể nào!”
Thẩm Tử Hào ngồi ở trên thảm, lần đầu tiên cảm giác chính mình bất lực.
Ngay lúc cậu ta tuyệt vọng, lại chợt nghe được bên ngoài truyền đến tiếng xe, chợt, tiếng quản gia thất kinh truyền tới: “Phu nhân, ông chủ... Thẩm Lương Xuyên đến rồi!!”