“Vậy con sẽ ở bên cô ấy cả một đời!”
Không chút do dự, lại từ trong miệng Thẩm Tử Hào ra, để cha Hạ ngẩn ngơ.
Thẩm Tử Hào mở miệng: “Cha, Noãn Noãn thà rằng tự sát, cũng không nguyện ý gả cho Lưu Hải Dương, nói rõ cô ấy yêu con. Con cũng yêu cô ấy! Hiện tại con đã rời khỏi Thẩm gia, không có bất cứ quan hệ nào với họ! Con muốn làm gì thì làm cái đó, không còn có người có thể hạn chế con!”
Cha Hạ nghe lời này, cuối cùng vẫn trầm mặc.
Thẩm Tử Hào trông thấy bộ dạng của ông, liền dập đầu một cái, sau đó không chút do dự chạy vào trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, sắc mặt Hạ Noãn Noãn không có chút máu, lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Lông mi thật dài, tạo thành cái bóng trên mặt.
Thẩm Tử Hào ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô chằm chằm.
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh bọn họ đã từng.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô quật cường cuộn mình trong góc, bị đánh thương tích đầy mình, lại không kêu một tiếng.
Khi đó cậu ta nghĩ, cô gái này, thật đúng là quật cường.
Về sau, cậu quen biết cô.
Cô cười, làm cho lòng người vô cùng ấm áp.
Cô nói chuyện, cũng có thể để cậu ta ổn định lại tâm thần, chậm rãi lắng nghe.
Luôn luôn là người nóng tính, duy chỉ có sự dịu dàng của cô, có thể hòa hoãn tính khí, lẳng lặng cảm thụ cuộc sống.
Noãn Noãn của cậu ta là cô gái tốt như vậy.
Cho dù khuyên bảo quan hệ giữa cậu ta và mẹ, cũng phí sức tâm cơ.
Mỗi lần cậu ta cũng có thể cảm giác được, lúc cô nói tới mẹ cẩn thận từng li từng tí.
Cậu ta cũng có thể cảm giác được, cô có sự quan tâm và yêu thương với cậu ta.
Nghĩ tới đây, Thẩm Tử Hào cười.
Cậu chậm rãi đưa tay ra, đụng vào khuôn mặt điềm tĩnh của Hạ Noãn Noãn, chậm rãi mở miệng:
“Noãn Noãn, em tỉnh lại đi. Chúng ta rời Thẩm gia, không trở về nữa.”
“Noãn Noãn, không phải là cho tới nay anh chưa từng nói với em, em rất xinh đẹp...”
“Noãn Noãn, có phải em mệt mỏi hay không? Không sao, em ngủ đi, anh sẽ ở bên em, không tiếp tục để bất kỳ ai, khi dễ em...”
-
Thẩm Tử Hào ở trong phòng bệnh, nắm tay Hạ Noãn Noãn, từng tiếng hô hoán, chính là vì để Hạ Noãn Noãn có thể tỉnh lại.
Bên ngoài phòng bệnh, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Hạ Diệp Hoa trông thấy tình huống bên trong, hốc mắt vừa đỏ: “Nhất định Noãn Noãn sẽ tỉnh lại, cô thiện lương như vậy, ông trời sẽ không đối tàn nhẫn với cô như vậy.”
Thẩm Lương Xuyên nhìn người trong phòng bệnh, khẽ gật đầu.
Hạ Diệp Hoa có ý riêng nhìn anh một cái: “ Noãn Noãn như vậy, nếu như vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ đời này Tử Hào đều sẽ tiếc nuối. Thế nhưng tiểu Kiều, lại còn rất tốt.”
“Lúc có, không biết trân quý, đã mất đi, mới biết hối hận. Tiểu Kiều yêu con, ta có thể cảm giác được. Con cũng yêu con bé, đã như vậy, còn có cái gì, là các con không thể qua được?”
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, tròng mắt co rụt lại.
Đúng vậy.
Không có cái gì, là anh không làm được.
Thẩm Lương Xuyên để lại mấy bảo vệ, bảo vệ Thẩm Tử Hào và Hạ Noãn Noãn, sau đó lúc này mới quay người, rời bệnh viện.
Ánh mắt anh kiên định nhìn về phía trước: Tiểu Kiều, em ở chỗ nào?
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, anh cúi đầu xem xét, phát hiện là nhà chính Thẩm gia.
Nghe, đối diện truyền đến tiếng ông cụ: “ Lương Xuyên, con tới đây một chút, chúng ta nói chuyện.”
Nghe nói như thế, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống.
Nói chuyện, đương nhiên cần. Coi như ông cụ không tìm anh, anh cũng muốn đi tìm ông cụ, nói một chút.