Một câu rơi xuống, sắc mặt cha Mạc nhất thời lạnh xuống.
Ông nhìn chằm chằm Mạc Chấp, một lúc sau nhíu lông mày, một câu không nói, chỉ là thở dài.
Lật Thư nhìn con trai chật vật trước mặt, đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời có chút không thể tin được.
Bà nghĩ đến yến hội kết thúc, Tư Tĩnh Ngọc gọi bà tới bên cạnh, nói bóng nói gió nhắc nhở bà, con của bà, Mạc Chấp, rất có vấn đề, còn nói, không muốn để bà vì trốn tránh chồng mà ngao du khắp nơi, quên mất giáo dục con trai.
Vốn bà cảm thấy không có vấn đề.
Bời vì cho dù bà ở bên ngoài, cũng luôn duy trì con trai liên hệ với con trai.
Mỗi tháng, cũng sẽ bồi bạn với con trai mấy ngày.
Thế nhưng giờ này khắc này, bà nhìn Mạc Chấp.
Bởi vì bị giam giữ ở chỗ này, cho nên Mạc Chấp vừa sợ, cả người chật vật không thôi.
Anh ta nắm chặt ống tay áo cha, giống như muốn để cha của mình lấy lại danh dự.
Loại việc gây truyện trên yến hội của người ta, không phải bị nhốt lại sao?
Mà... Chỉ nhốt nó lại đây, không có làm khác, rốt cuộc nó khẩn trương cái gì?
Mấy cái suy nghĩ này, chợt lóe lên trong đầu bà.
Chợt, liền thấy Mạc Chấp bá đạo mở miệng: “Cha, cha phải giúp con cướp Thi Niệm Diêu về! Đó là của con, đó là của con!”
Cha Mạc lập tức vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “ Con đừng có gấp, chuyện này, cha sẽ làm cho con.”
Lật Thư nhìn một đôi cha con này, không biết vì cái gì, đột nhiên cảm giác được không có ý nghĩa.
Bà quay người, đi ra ngoài.
Mạc Chấp không có phát hiện cảm xúc của bà dị dạng, trực tiếp mở miệng nói: “Mẹ, cái Mạc Tây Thừa này, quả thực là quá ác độc! Quá xấu rồi!”
“Im miệng!”
Lật Thư bỗng nhiên quay đầu, mở miệng nói ra.
Mạc Chấp sững sờ.
Lúc này cha Mạc mới lên tiếng: “Đúng, con im miệng trước, dù sao nơi này không phải là nhà, tất cả mọi chuyện, chờ chúng ta về nhà rồi nói.”
Mạc Chấp nhất thời gật đầu.
Ba người đi ra, liền thấy Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn đưng đứng tại cửa, dự định tiễn khách.
Lật Thư trông thấy Tư Tĩnh Ngọc, đột nhiên cảm giác, có chút không ngẩng đầu được lên.
Nhớ ngày đó, bọn họ là bạn thân tốt bao nhiêu.
Nhưng bây giờ... Lại không nghĩ tới bời vì chuyện con gái, gặp phải loại này lúng túng này.
Lật Thư đi tới trước mặt Tư Tĩnh Ngọc, sau đó mở miệng nói: “Chúng tôi đi trước.”
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu.
Mạc Chấp lập tức nhìn xung quanh: “ Mạc Tây Thừa đâu?”
Ngữ khí rất không hiền lành.
Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, không để ý đến.
Lật Thư liền quay đầu, trừng Mạc Chấp một chút.
Mạc Chấp lập tức ngậm miệng lại.
Lật Thư thở dài, nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc: “Chuyện tôi dạy con, tôi thật sự là không bằng bà rồi.”
Tư Tĩnh Ngọc nghe nói như thế, cũng lắc đầu: “Kỳ thật, vẫn là có quan hệ tới gia đình, không phải người.”
Nhớ năm đó, Thi Tầm cũng là bị người ôm đi, nếu như bà và Thi Cẩm Ngôn không có ở cùng một chỗ, bà tin tưởng, bây giờ hai đứa bé, cũng sẽ không ưu tú như thế.
Hoàn cảnh Mạc Chấp lớn lên, sáng tạo ra tính cách thiếu hụt của anh ta bây giờ.
Lật Thư khẽ gật đầu.
Bà đang muốn đi ra ngoài, liền nghe thấy Tư Tĩnh Ngọc nhỏ giọng mở miệng nói: “Lật Thư, thân là bạn, tôi không thể không nhắc nhở bà. Mặc dù nó là con của tiểu tam, đến cùng cũng là tại gia trưởng, có một số việc, không nên làm quá mức.”
Lật Thư hơi sững sờ, nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc.
Sau đó, bà khẽ gật đầu.