Bà không muốn sử dụng bạo lực với anh, cho nên dứt khoát khuyên anh trước, lui ra khỏi chiến trường.
Lúc ấy Mạc Tây Thừa nghe có chút mơ hồ không rõ, không biết là có ý gì.
Thế nhưng anh lại khẽ gật đầu.
Sau cùng, Lật Thư cho anh một tấm chi phiếu: “Trong này có 10 vạn. Về nhà hay là lang thang, tự mình cậu chọn.”
Nói đến đây, bà quay người rời đi.
Anh cầm tấm chi phiếu kia, đứng ở đó, một mình ngẩn người.
Anh không biết, chính mình trở về, hay là phải rời đi.
Về sau, rõ ràng xe của bà lái đi, nhưng lại quay đầu trở về.
Xe của Lật Thư, đi tới trước mặt anh, đưa tay ra đặt ở trên vai của anh: “Mẹ cậu cả đêm hôm qua không ngủ, khóc không ra gì. Cậu là người duy nhất bà ta dựa vào.”
Nói xong câu đó, bà liền đi
Mạc Tây Thừa biết, lúc Lật Thư cho anh chi phiếu, là hi vọng anh rời khỏi.
Bởi vì như vậy, là lựa chọn tốt nhất với họ.
Đối với chính anh, có chút tàn nhẫn.
Nhưng thiện lương lại làm cho bà trở về.
Một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, đi ea xã hội, thật sự không biết sẽ phát sinh cái gì.
Về sau, Mạc Tây Thừa liền trở về nhà.
Diêu Lỵ Lỵ thật sự khóc đỏ ngầu cả hai mắt, nhìn thấy anh, xông lên ôm lấy anh, khóc đánh anh...
Về sau, anh liền không phản kháng.
Không cho Diêu Lỵ Lỵ phát ra tức giận, Diêu Lỵ Lỵ cũng vô cùng đáng thương.
Anh nghĩ tới đây, đưa tay ra, lau mặt mình một chút, sau đó đứng thẳng người, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Diêu Lỵ Lỵ, nhìn về phía mấy người trong phòng lần nữa.
Cha Mạc nhìn bên này, lạnh lùng đối mặt.
Trong ánh mắt Mạc Chấp lộ ra vẻ mặt đáng đánh.
Chỉ có Lật Thư, không vui không buồn.
Mạc Tây Thừa nhìn Lật Thư, trong lòng hơi đau xót.
Vẻ mặt của Lật Thư, lộ ra một loại tuyệt vọng và mất mát.
Là bởi vì phát hiện bản chất Mạc Chấp, cho nên mới thất vọng như thế sao?
Ý nghĩ này vừa ra, Mạc Tây Thừa vội vàng cúi thấp đầu xuống, thu hồi ánh mắt của mình.
Diêu Lỵ Lỵ cũng đã níu lấy anh, nổi giận mắng: “Con nói xem, có phải con đã sớm biết Thi Niệm Diêu là Thi gia đại tiểu thư, con chính là vì trả thù anh trai con, cho nên cố ý câu dẫn con bé?”
Một câu đổi trắng thay đen, để tròng mắt Mạc Tây Thừa hơi híp, ngẩng đầu lên.
Cho nên...
Bọn họ dự định, dùng cái cớ này, để Thi Niệm Diêu cho Mạc Chấp một cơ hội, để cho mình triệt để bị loại sao?
Nếu như cha mẹ Thi Niệm Diêu thật sự tin cái cớ này, chắc chắn sẽ không để Niệm Diêu đi cùng với anh rồi!
Trong ánh mắt Mạc Tây Thừa, lộ ra một loại bi thương.
Anh nhìn chằm chằm Diêu Lỵ Lỵ, vừa nhìn về phía cha Mạc, sau cùng mở miệng: “Không phải.”
“Không phải? Cho tới bây giờ, con còn mạnh miệng!” Diêu Lỵ Lỵ giận mắng, “ Mạc Tây Thừa, bây giờ con lập tức gọi điện thoại cho Thi Niệm Diêu, giải thích rõ ràng! Người có vụ hôn nhân với Thi gia, là anh trai con! Sao con có thể hư hỏng như vậy?”
Nói đến đây, liền cầm điện thoại di động lên, nếu như con không nói, ta sẽ nói! Chuyện con làm sai, ta đến xử lý! COn nói đi, điện thoại của Thi Niệm Diêu là bao nhiêu?”
Mạc Tây Thừa không có mở miệng, Mạc Chấp đã không nhịn được mở miệng nói: “Tôi biết tôi biết!”
Anh ta trực tiếp báo một dãy số.
Mạc Tây Thừa nhìn Diêu Lỵ Lỵ cầm điện thoại di động lên, muốn gọi.
Lửa giận dâng lên, cũng không nhịn được nữa, anh tiến lên một bước, duỗi tay đè chặt cổ tay Diêu Lỵ Lỵ, giật điện thoại lại, cúp máy: Lập tức ném xuống đất, khiến điện thoại di động rơi vỡt!