Ánh mắt Diêu Lỵ Lỵ sáng lên, trực tiếp nhìn về phía Mạc Chấp: “Chứng minh như thế nào?”
Mạc Chấp nhìn chằm chằm bà ta: “Nếu như, bà có thể giúp ta tôi có hôn sự này, đồng thời để tôi có được Thi Niệm Diêu, tôi sẽ tin tưởng ngươi, thế nào?”
Hốc mắt Diêu Lỵ Lỵ lập tức đỏ lên.
Bà ta nhìn chằm chằm Mạc Chấp, trong mắt tích lên nước mắt: “Ta thật sự là mẹ con, Mạc Chấp, vì sao con không tin?”
Mạc Chấp nhếch miệng.
Diêu Lỵ Lỵ liền nhỏ giọng mở miệng nói: “Năm đó, bà ta sinh con cùng ta, đều ở trong một bệnh viện, ta liền thừa dịp bọn họ không chú ý, len lén đổi con với Mạc Tây Thừa, chuyện này, ngoại trừ ta, không có bất kỳ người nào biết...”
Mạc Chấp nhíu lông mày, nhìn chằm chằm Diêu Lỵ Lỵ, lúc này mới chú ý tới, nét mặt của bà ta hết sức chăm chú, nghiêm túc đến để cho người ta cảm thấy, giống như bà ta không hề nói dối.
Ánh mắt Mạc Chấp lập tức trầm xuống, anh ta trực tiếp mở miệng nói: “Nếu như chuyện này là thật, như vậy tốt nhất bà nên im miệng vĩnh viễn cho tôi!”
Diêu Lỵ Lỵ nhất thời ngậm miệng lại, không dám nói thêm câu nào.
Mạc Chấp nhìn bà ta, một lúc sau mới mở miệng: “Bà nhớ kỹ, giả bộ nhiều năm như vậy, nhất định bà phải tiếp tục giả bộ nữa!”
Diêu Lỵ Lỵ ngập ngừng, muốn nói điều gì, thế nhưng trông thấy Mạc Chấp nhìn mình chằm chằm, liền lập gật đầu.
Lúc này Mạc Chấp mới thở phào nhẹ nhõm.
Thân là con trai của cha, sống cuộc sống trong nhà hơn hai mươi năm, anh ta thật sự là quá rõ rồi.
Anh ta so với Mạc Tây Thừa, thật sự không có gì, chỉ có huyết thống.
Cha Mạc vô cùng yêu Lật Thư, yêu đã nhiều năm như vậy, Lật Thư cũng già, thế nhưng ông vẫn chiều theo bà, ở trước mặt bà, nịnh nọt bà.
Cha Mạc ư thích con trai của bà, căn bản cũng không phải là anh ta!
Bời vì ở trong lòng của anh, chỉ có Lật Thư mới là người ông yêu nhất, còn lại tất cả mọi người, ông đều có thể tùy ý bỏ qua!
Hiện tại anh ta ở trong công ty, đã gặp phải rất nhiều nguy cơ rồi.
Nếu như không còn cha Mạc ủng hộ, anh ta sẽ không có cái gì!
-
Chuyện phát sinh ở Bắc Kinh, Kiều Luyến thân ở Tô Châu, cũng không hiểu biết.
Chỉ là giờ này khắc này, nhìn một bó hoa trước mặt, cả người cô có chút ngẩn người.
Lúc ở trong câu lạc bộ của thái tử, bỗng nhiên nghĩ đến mọi chuyện cần thiết trước đó, bản thân cô đã ngồi trên xe taxi, muốn về nhà tìm Thẩm Lương Xuyên, thế nhưng không nghĩ tới, vừa mới đến biệt thự Kiều gia, xuống xe, đã nhìn thấy Lục Nam Trạch cầm một bó hoa, đứng ở trước mặt của nàng.
Kiều Luyến nhíu lông mày, nhìn chằm chằm Lục Nam Trạch: “Anh làm gì vậy?”
Lục Nam Trạch mở miệng: “Kiều Luyến, trước kia em thích hoa bách hợp nhất.”
Sau đó bỏ hoa vào trong tay Kiều Luyến, chợt kéo cổ tay của cô: “Không phải em mất trí nhớ sao? Anh muốn dẫn em đi một chỗ, có lẽ đi nơi đó, em có thể nhớ tới cái gì.”
Sau đó liền trực tiếp mở cửa sau xe.
Kiều Luyến cảnh giác cắn môi, nghĩ đến trước khi mình mất trí nhớ, anh ta đã làm những chuyện kia, cô cũng cảm giác có loại cảm xúc tức giận, truyền vào trong lòng.
Mấy năm tháng đó vừa mới vục dậy, liền thấy Lục Nam Trạch nghi ngờ mở miệng: “Sao em không lên xe?”
Kiều Luyến nhìn chằm chằm anh ta.
Một lúc sau, mới lên xe.
Hiện tại, không thể để cho Lục Nam Trạch biết mình khôi phục trí nhớ.
Cho nên, nhất định cô phải lên xe.
Mà thông qua mất trí nhớ, biểu hiện của anh ta, Kiều Luyến chắc chắn anh ta sẽ không làm chuyện hại mình.
Cho nên hiện tại, ngược lại muốn nhìn một chút, Lục Nam Trạch muốn dẫn cô đi nơi nào.