Chương 274: Tiểu Kiều, đừng rời bỏ ta (4)
Chớ đi...
Là nói người nào?
Anh mơ tới cái gì? Đang nói mối tình đầu của anh sao?
Kiều Luyến cắn môi, lại thử một chút, phát hiện căn bản là không tránh thoát.
Cô nhất thời có chút tức giận, chỉ cảm thấy người đàn ông này bá đạo để cho người ta muốn nổi giận.
Nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy mình thật buồn cười, cùng bệnh nhân chăm chỉ làm gì?
Cô dứt khoát ngồi bên cạnh giường, cứ mặc cho anh nắm tay như vậy.
Tống Nguyên Hi đi ra, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Không khí an tĩnh, Kiều Luyến ngơ ngác nhìn Thẩm Lương Xuyên.
Một lát sau, nơi cửa truyền đến tiếng vang.
Cô quay đầu nhìn sang, liền phát hiện Tống Thành đẩy cửa tiến vào.
Thấy được cô, Tống Thành hơi sững sờ, chợt giải thích nói: “Thẩm tiên sinh không muốn để cho cô lo lắng, cho nên trước khi ngủ, căn dặn tôi đừng nói cho cô.”
Cho nên, anh ta mới gọi điện thoại tìm Tống Nguyên Hi tới chiếu cố.
Kiều Luyến khẽ gật đầu.
Tống Thành nhìn bộ dáng của cô, ánh mắt lại rơi vào người đàn ông trên giường bệnh.
Thân thể Thẩm Lương Xuyên luôn luôn khỏe mạnh, nhiều năm như vậy, rất ít sinh bệnh, thế nhưng lần này... Anh ta rõ ràng cảm giác được, giữa Thẩm tiên sinh và Kiều tiểu thư xảy ra vấn đề.
Thế nhưng, bọn họ có thể xảy ra vấn đề gì?
Anh ta cẩn thận về suy nghĩ một chút, giống như là... Từ lần kia, Thẩm tiên sinh mời cô ăn canh cay, liền trở nên không bình thường?
Tống Thành ho khan một tiếng : “ Kiều tiểu thư, cô không thích canh cay sao?”
Kiều Luyến bị hỏi không hiểu: “ Sao vậy?”
Tống Thành tự quyết định: “tôi đã nói, phương thức Thẩm tiên sinh theo đuổi phụ nữ có chút không đúng. Anh ấy muốn mời cô ăn cơm, ai lại đi mời canh cay! ...”
Nói tới chỗ này, vội vàng thay đổi: “Thế nhưng Thẩm tiên sinh đối với cô, khẳng định rất tốt. Ngày đó anh ấy để cho tôi bao cả nhà hàng, bốn giờ chiều đã đi tìm cô, nhưng đến tám giờ tối, còn không có đi qua.. Chẳng qua coi như cô không thích ăn canh cay, vậy hoa hồng gửi về nhà, hẳn là cô sẽ thích?”
Kiều Luyến trực tiếp bị hỏi bối rối: “ Hoa hồng gì? Canh cay gì?”
Tống Thành rất bát quái : “Chính là mấy ngày trước, sau hôm hẹn tâm tình Thẩm tiên sinh không tốt! Có phải hai người cãi nhau hay không?”
Kiều Luyến bị nói, trực tiếp ngây ngẩn cả người...
Cô kinh ngạc nhìn Tống Thành, liên hệ trước sau, bỗng nhiên hiểu ra cái gì!
Ngày cô trộm hợp đồng, cô nhận được tin nhắn của anh, hỏi cô đang làm gì, đón cô về nhà...
Thế nhưng cô lại lại nói cho anh biết, tám giờ tối.
Sau đó, kỳ thật anh đời ở dưới công ty, một mực chờ cô sao?
Cô nghĩ tới, ngày cô xách hành lý ra đi, chú ý ở trong phòng khách có hoa hồng bị đạp nát... Lúc ấy cô không để ý, nhưng bây giờ ngẫm lại, hoa là tặng cho cô sao?
Hai đầu lông mày cô hiện lên kinh ngạc, nhưng chợt sâu trong nội tâm hiện lên sự nghi hoặc.
Cô không hiểu quay đầu nhìn về phía người đàn ông trên giường.
Tâm tình bỗng nhiên trở nên phức tạp.
Anh rõ ràng không thích cô, nhưng vì cái gì lại tốt với cô như vậy?
Cô cắn môi, chỉ cảm thấy bị lòng mình bị anh tổn thương, giờ phút này giống như phun lên một dòng nước ấm.
Tống Thành thấy cô không nói lời nào, cũng không có hỏi lại, chỉ là lưu lại một câu: “Kỳ thật Thẩm tiên sinh rất quan tâm đối với cô, tôi đi theo anh ấy nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua anh ấy dụng tâm với phụ nữ...”
Lời này nói xong, Thẩm Lương Xuyên trên giường có phản ứng.
Anh giống như gặp ác mộng, bỗng nhiên nói ra một câu: “Tiểu Kiều, vì sao em lại đối với anh như vậy?”