Chương 642: Tôi không cần cậu phụ trách (3)
Thẩm Lương Xuyên cũng gật đầu : “ Coi như Thẩm gia chúng ta thuê cô. Về tiền lương ...”
Hạ Noãn Noãn lập tức khoát tay : “ Không cần không cần.”
Sau đó cô ấy nhìn về phía Kiều Luyến : “ Kiều tiểu thư và Thẩm tiên sinh trợ giúp tôi rất nhiều, tôi bận bịu một chút không tính là gì.”
-
Sau khi cùng Hạ Noãn Noãn thương lượng xong, Hạ Noãn Noãn liền nhẹ nhàng thở ra.
Mà Hạ Diệp Hoa cũng không như Hạ Noãn Noãn dự kiến, cuối cùng tỉnh lại sau bốn tiếng.
Chẳng qua đúng là có di chứng.
Cánh tay bên phải của bà mất cảm giác, khóe miệng cũng có chút lệch ra, một phụ nữ trung niên xinh đẹp, trở nên trong để cho người ta cảm thấy rất khổ sở, rất thống khổ.
Hạ Diệp Hoa muốn nói chuyện, thế nhưng khóe miệng bị lệch, nói không nên lời, gấp đến độ hốc mắt lập tức đỏ lên.
Hạ Noãn Noãn lại mỉm cười nhìn Hạ Diệp Hoa, tính khí rất tốt mở miệng: “Dì, dì đừng lo lắng, cái này có thể khôi phục! Mỗi ngày con sẽ trợ giúp dì xoa bóp, tối đa một tháng, có thể tự gánh vác sinh hoạt rồi !”
Tiếng nói ôn nhu, nghe mà lòng được mềm hóa.
Bộ dạng Hạ Noãn Noãn không phải đặc biệt kinh diễm, nhưng lại nhu tình như nước, hoàn toàn rất thích hợp công việc hộ lý này.
Cùng thương lượng với Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên thời gian chiếu cố Hạ Diệp Hoa, Hạ Noãn Noãn liền muốn ra cửa, xin phép nghỉ ở trại an dưỡng.
Thuận tiện về nhà chuẩn bị mấy đồ quần áo thay giặt.
Trong chốc lát Hạ Diệp Hoa sẽ ra viện, cô ấy định ở lại trong bệnh viện, trước làm hộ lý, chờ sau khi xuất viện, lại đến Thẩm gia, mỗi thời mỗi khắc đều có thể chiếu cố bà, còn có thể để cho bà mau sớm khôi phục.
Từ trong phòng bệnh đi ra, Hạ Noãn Noãn đi xuống lầu một, muốn tìm Thẩm Tử Hào, lại phát hiện, vị trí Thẩm Tử Hào đã trống không!
Trong lòng Hạ Noãn Noãn căng thẳng, vội vàng cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Thẩm Tử Hào .
Điện thoại kết nối, tiếng Thẩm Tử Hào truyền tới mơ hồ: “ Ai vậy?”
Nghe nói như thế, Hạ Noãn Noãn liền biết, khẳng định Thẩm Tử Hào là uống nhiều quá.
Cô vội vàng mở miệng : “ Thẩm tiên sinh, anh ở đâu?”
-
Lúc Hạ Noãn Noãn đuổi tới quán Bar gần bệnh viện, trong quán bar không có bất kỳ ai.
Sàn đêm đã tản, một mình Thẩm Tử Hào uống một chén tiếp một chén .
Cô đi qua, Thẩm Tử Hào lại nhìn cô cười khổ : “ Cô nói, tôi có phải ngốc hay không?”
Hạ Noãn Noãn sững sờ.
Thẩm Tử Hào uống tới sắc mặt đỏ bừng, hai mắt đều có chút thẳng : “ Đó là mẹ ruột tôi, cô nói tôi đối bà như kẻ thù, tại sao tôi phải trêu tức bà chứ?”
“Kỳ thật tôi không nghĩ muốn bà ấy chết, tôi nghĩ, tôi muốn để cho bà tức giận, trong mắt của bà liền có tôi!”
“Năm đó, bà muốn rời khỏi Thẩm gia, vì cái gì không mang theo tôi ? Chỉ đem anh đi một mình?”
“Vì sao bà không nghĩ đến cảm thụ của tôi? Tôi cũng muốn mẹ!”
Thẩm Tử Hào nói, hốc mắt đỏ lên, cậu ấy giơ chén rượu trong tay lên, lại uống vào: “Thế nhưng nếu bà phải chết, tôi thật khó chịu...”
Hạ Noãn Noãn nghe đến đó, vội vàng ngồi xổm người xuống, nhìn về phía cậu ấy : “ Thẩm tiên sinh, anh thanh tỉnh một chút, đừng uống nữa, tôi cho anh biết, dì Hạ không có chuyện gì! bà thoát khỏi nguy hiểm rồi !”
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, lúc này mới kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Noãn Noãn.
Một lúc sau, cậu ấy mới mở miệng cười : “ không chết... Không chết thì tốt...”
Sau đó, cậu ấy liền đứng lên, đi ra cửa.
Đi đến nửa đường.
Nhân viên phục vụ chạy tới, ngăn cản bọn họ : “ Tiên sinh, anh còn chưa thanh toán.”
Hạ Noãn Noãn vội vàng lấy túi tiền ra: “Bao nhiêu?”